- Đây chỉ là sự cố mà thôi. Đừng suy nghĩ linh tinh.
Câu trả lời dửng dưng như không có chuyện gì của Hạ Tuấn Thiên khiến cho Mộc Tử Niên cảm thấy càng tức giận hơn.
- Ừ đúng rồi. Chỉ là sự cố thôi. Sự cố này của anh thật khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Hạ Tuấn Thiên đưa mắt nhìn cô, khuôn mặt cô đang hiện rõ sự cau có, khó chịu. Vừa đưa tay định xoa đầu Mộc Tử Niên, anh liền bị cô né tránh.
Hồ Hàn Phong thấy tình hình không ổn lắm vội lên tiếng giảng hoà cho cả hai:
- Hai người có chuyện gì cứ từ từ nói. Đừng cáu gắt, giận dỗi nhau như thế.
- Im miệng.
Cả Hạ Tuấn Thiên và Mộc Tử Niên đồng thanh nói. Hồ Hàn Phong nhỏ bé sợ hãi liền tránh đi chỗ khác nhường lại chỗ cho hai người nói chuyện.
Mộc Tử Niên liếc nhìn Hạ Tuấn Thiên. Vết son trên má kia chẳng hiểu sao đã lau đi rồi mà vẫn còn vương vấn lại. Cứ như kiểu một ai đó muốn xâm nhập vào cuộc sống đang bình yên này mà không có ý định sẽ rời đi vậy.
- Có vẻ Hạ tổng rất tận hưởng cảm giác này nhỉ?
Biết Mộc Tử Niên đang ghen nhưng Hạ Tuấn Thiên không có ý định dừng việc trêu trọc cô. Anh thản nhiên đáp:
- Cảm giác này cũng không tệ.
Nghe xong câu nói này của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên càng giận hơn. Cô thật không thể ngờ anh lại như thế. Cô tức đến mức “thở hắt”.
- Ừ đúng rồi. Được gái xinh hôn chả thích thì sao.
Nói rồi, Mộc Tử Niên cứ thế mà bước đi. Vừa đi qua Hạ Tuấn Thiên, cô liền bị anh kéo lại. Anh nhẹ giọng hỏi:
- Giận rồi à?
Mộc Tử Niên hít lấy một hơi thật sâu, cô trả lời một cách dõng dạc:
- Thưa Hạ tổng, tôi thì làm gì có tư cách gì mà giận anh chứ. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên một bản hợp đồng thôi mà, khi kết thúc hợp đồng chúng ta sẽ chẳng là gì của nhau thế nên tôi nào dám can thiệp vào chuyện riêng tư của Hạ tổng chứ. Nếu anh muốn nhanh chóng kết thúc hợp đồng để đến với cô gái đó thì xin mời. Tôi sẽ tác hợp cho hai người. Người vợ trên danh nghĩa như tôi thì sao dám chen chân vào chuyện tình cảm của anh. Trong hợp đồng cũng nói mà, không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau. Anh muốn làm gì thì làm, tôi không cấm.
Nói một tràng thật dài, như trút bỏ được hết sự tức giận của mình, Mộc Tử Niên nở nụ cười nói tiếp:
- Cứ vậy đi nha. Xin phép Hạ tổng tôi đi trước.
Lại một lần nữa kéo tay Mộc Tử Niên lại, Hạ Tuấn Thiên lần này có vẻ như đã trở thành người tức giận. Anh cau mày, khuôn mặt đã đen lại. Giọng nói cũng không còn mấy dịu dàng:
- Em có dám nhắc lại lần nữa không?
Từ “em” bất ngờ được nói ra từ miệng của Hạ Tuấn Thiên khiến cho Mộc Tử Niên bất ngờ. Cô vội vàng nhìn ngó xung quanh. Đây không phải là lần đầu tiên anh gọi cô là “em” nhưng thường gọi như vậy là chắc chắn sẽ có người đang nhìn. Giờ đột nhiên anh gọi vậy thì cô cũng phải xem xét thật kỹ, lỡ may làm chuyện gì đó không hợp với vai một người vợ hiền lành, dịu dàng thì hỏng hết chuyện.
Thấy Mộc Tử Niên không trả lời mà cứ nhìn xung quanh, Hạ Tuấn Thiên dùng lực kéo mạnh cô quay sang đối diện với mình.
- Tôi đang nói với em đấy.
Khi đã chắc chắn rằng xung quanh không có ai đang nhìn, Mộc Tử Niên mới giật tay mình lại. Cô nhìn thẳng vào Hạ Tuấn Thiên, miệng nói rõ từng chữ:
- Tôi nói, tôi với anh chỉ là mối quan hệ trên hợp đồng nên tôi sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của anh. Nếu anh muốn đến với…ưm…
Lời còn chưa kịp nói, Hạ Tuấn Thiên đã cúi xuống chặn bờ môi của cô lại. Mặc cho Mộc Tử Niên ra sức đẩy anh ra, Hạ Tuấn Thiên vẫn cố chấp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô rồi kéo cô áp sát vào ngực mình. Một tay ôm eo, một tay Hạ Tuấn Thiên đưa về phía gáy của Mộc Tử Niên để đỡ lấy đầu cô. Mộc Tử Niên cứ thế bị anh cưỡng hôn, cô dù có ra sức đẩy anh ra như nào cũng không được. Càng đẩy anh lại càng ôm chặt cô hơn.
Lưỡi anh thành thục luồn vào bên trong khoang miệng của Mộc Tử Niên. Dường như với Hạ Tuấn Thiên hôn cô bao nhiêu cũng không đủ. Mỗi lần hôn xong anh đều cảm thấy luyến tiếc. Không hiểu sao anh luôn muốn hôn cô bất kể là lúc nào.
Dạo chơi một vòng bên trong khoang miệng, Hạ Tuấn Thiên đưa lưỡi của mình chạm vào chiếc lưỡi nhỏ bé của Mộc Tử Niên. Anh cảm nhận được khi hai lưỡi chạm vào nhau, một dòng điện xẹt qua cả hai khiến Mộc Tử Niên co mình lại. Vuốt lấy sống lưng của cô, Hạ Tuấn Thiên mút mạnh cánh môi đỏ mọng kia.
Lần đầu tiên Mộc Tử Niên được trải nghiệm một nụ hôn mãnh liệt như vậy khiến cô trong phút chốc không thích ứng được mà liên tục thở dốc.
Nụ hôn kéo dài đến mức cả hai không thể cảm nhận được không khí nữa Hạ Tuấn Thiên mới buông cô ra. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng đang cố gắng hít lấy khí oxi kia của Mộc Tử Niên, anh khẽ bật cười. Đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc rối của cô ra phía sau tai, Hạ Tuấn Thiên cất tiếng. Giọng nói của anh nhẹ nhàng và ngọt ngào giống như kẹo bông gòn. Vừa cho vào miệng là tan và vị ngọt khắp nơi.