Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1220: Không đau không ngứa, nói một câu cảm ơn



Khi Từ Thánh Mẫn nói lời này, vẻ mặt của những người xung quanh Bạc Nhan đều thay đổi.



Anh ta vẫn ở bên cạnh cười như không cười: “Không phải sao? Các chủ vây quanh Bạc Nhan làm gì chứ, giống như hôm nay là sinh nhật của Bạc Nhan vậy. Hơn nữa có giao tình với chú Tô Kỳ, thì nên đi tìm chủ Tô Kỳ chứ, không phải sao?” Nhóm người đàn ông trung niên chỉ có thể gượng cười phối hợp theo: "Đúng vậy, cậu Từ nói rất đúng." “Đúng đúng đúng, có điều không phải bọn chủ nhìn thấy Bạc Nhan lớn rồi, trong lòng có chút xúc động mà thôi, cũng không sao cả.



Có chút xúc động mà thôi, cũng không sao cả.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Đường Duy ở một bên nghe thấy vậy thì cười lạnh, thật sự là một nhóm người để mình sạch sẽ, khi có chuyện thì cái lấy cái cớ là có giao tình tốt để lừa phỉnh người khác.






Nếu như thật sự quan hệ tốt với Tô Kỳ, thì sẽ có chủ ý với con gái của ông ấy sao?



Đây hoàn toàn là một nhóm ông già biến thái.



Bạc Nhan được Từ Thánh Mẫn lôi ra khỏi nhóm người, sắc mặt vẫn còn hồng hồng vì say rượu, sau khi cúi đầu đi một đoạn xa với Từ Thánh Mẫn, mới nói với anh ta: "Cảm ơn anh vừa rồi đã ra ta giúp đỡ. "Có cái gì mà phải cảm ơn chứ."



Từ Thánh Mân lại nói như không có chuyện gì: "Thấy cô bị vậy ở đó, tôi đã hiểu. Cái đảm ông già không có ý tốt đó chỉ muốn chuốc say cô sờ mó cô thôi. Cho nên thuận đường qua giúp có giải vây một chút."



Bạc Nhan dừng lại. "Văn nên cảm ơn anh" “Cô cũng không thể cứ bị động như vậy được, phải học cách từ chối. Đứng cổ chịu đựng chỉ vì nhóm người đó có giao tình với ba cô, không cần thiết đầu. Nếu như thật sự là bạn bè có quan hệ tốt, nhất định sẽ tôn trọng ba cô, cũng sẽ tôn trọng có Sẽ không giống như những người đó ép buộc cô đầu “Anh nói rất đúng.



Bạc Nhan nhìn Từ Thánh Mẫn, Từ Thánh Mẫn rất vui: “Có điều nếu như cô muốn cảm ơn thì... Giọng nói thay đổi, Từ Thánh Mân chỉ về phía Đường Duy "Không cần phải nói cảm ơn với tôi, tôi qua đấy giúp cô đều là do Đường Duy bảo tôi.



Đường Duy?










Đường Duy bị người ta chỉ đột nhiên nheo mắt lại, tên nhóc này đang nói gì vậy chứ? Không phải đã nói là không được nói cho Bạc Nhan biết rồi sao?



Bạc Nhan có chút ngạc nhiên: “Anh ta... sao anh ta lại. " “Chắc là không muốn để cô bị chuốc say mất mặt ở tiệc của ba cô.”



Từ Thánh Mẫn tìm một cái cớ hợp tình hợp lý: “Cho nên mới bảo tôi đến giúp cô. Nếu như cậu ấy đến giúp cô, vậy không phải cô sẽ càng xấu hổ hơn sao



Nói như vậy hình như rất hợp lý, nhưng Bạc Nhan lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.



Sao Đường Duy lại nghĩ được nhiều như vậy chứ?



Nhưng nếu như Từ Thánh Mẫn đã nói như vậy, cô cũng không thể coi như không nghe thấy. Nhìn thấy Đường Duy đi về phía bọn họ, Bạc Nhan cúi đầu xuống, làm ra tư thế mềm mại hơn, sau khi uống rượu mặt cô hồng hồng giống như một cô gái nhỏ vậy: "Cậu Từ đã nói với tôi rồi, cảm ơn anh." “Cảm ơn?"



Đường Duy giống như nghe thấy chuyện cười vậy: “Tôi hiếm lạ với lời cảm ơn của cô sao?” "Vậy anh muốn cái gì?"



Bạc Nhan nhíu mày. “Có điều anh quả thật đã giúp tôi, coi như tôi không nói nhiều với anh nữa. “Lấy chút đồ khiến tôi có hứng thú



Đôi môi mỏng của Đường Duy mấp máy, Đường Duy mim cười, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười: "Nếu như cô thật lòng muốn xin lỗi tôi. "Xem ra anh coi lời cảm ơn của tôi thành một yêu cầu rồi."



Bạc Nhan đứng thẳng người: "Nếu đã như vậy, tôi cũng thu lại lời cảm ơn của tôi. Đúng rồi, hai năm trước anh hại tôi thảm như vậy, bây giờ giúp tôi một chút hoàn toàn không thể bồi thường được cái gì cả. Dù sao anh cũng không hiếm lạ hai từ cảm ơn không đau không ngứa này, vậy tôi cũng dứt khoát không nói nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.