Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 255



Chương 255

Thi Nhân đột nhiên cảm thấy trái tim mình vô cùng mềm yếu.

Nói cho cùng, việc sinh nhật của mình là ngày giỗ của bố mẹ vô cùng đau lòng, những chuyện này dường như chỉ xuất hiện trong phim truyền hình.

Thi Nhân đẩy cửa bước vào, người đàn ông trên giường đột nhiên động đậy, nét mặt lại sáng lên trong ánh đèn, đôi mày đẹp trai sâu thẳm, nhẹ giọng nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong.”

Tiêu Khôn Hoằng bây giờ gần giống như mọi khi, dường như người đàn ông cô đơn vừa rồi đã biến mất trong tích tắc.

Thi Nhân gật đầu, giả vờ như vừa rồi không thấy gì, ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh dùng bữa: “Sao hôm nay không gọi tôi?”

Bình thường mỗi khi đến giờ ăn tối, Tiêu Khôn Hoằng đều sẽ nói bé Bánh Bao đến gọi cô ăn cơm, chậm một phút cũng không được.

Hôm nay anh làm sao vậy?

“Nhìn thấy em lúc nào cũng vội vàng, nên không nỡ gọi em.”

Tiêu Khôn Hoằng nghiêm túc, nhưng trong lòng anh đang thì thầm: Thực ra là vì anh muốn tạo cơ hội ở một mình cùng em.

Những lời này có chút khó nói, thực sự không nói được thành lời.

Thôi vậy, không nói nữa.

Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh nhìn cô ăn, chậm rãi nói: “Tiến độ thế nào?”

“Còn chưa được nữa, sau này tôi phải tranh thủ thời gian, bằng không sẽ không kịp bữa tiệc cuối năm mất.”

“Bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Mạc, tại sao em lại là người khắc quà sinh nhật?”

Tiêu Khôn Hoằng biết chuyện này là cô làm cho Mạc Tử Tây, trong lòng anh cảm thấy có chút không vui, tại sao vợ anh phải làm công việc khó khăn này chứ?

Phải mất rất nhiều thời gian để chạm khắc một bộ sưu tập, hơn nữa còn rất hại mắt nữa.

Anh thực sự rất muốn uy hiếp Mạc Tử Tây, cô có thể nào đừng mặt dày làm phiền Thi Nhân được không, chẳng nhẽ tự cô không biết khắc hay sao?

Trước đây anh liên tục quấy rầy Thi Nhân, chỉ vì muốn cô không kịp hoàn thành, để Mạc Tử Tây đi tìm người khác, nhưng kết quả cô vợ ngốc nghếch của anh…

Tiêu Khôn Hoằng trong lòng có rất nhiều oán hận, không nói lời nào.

Ai bảo anh không đủ tư cách khua chân múa tay chứ, anh chỉ có thể hờn dỗi.

“Bởi vì tôi nợ Tử Tây ân tình.”

Thi Nhân vừa uống canh vừa ngẩng đầu lên liếc nhìn anh: “Khi tôi còn ở Mỹ, ấy cũng giúp tôi đón và đưa các con tôi. Mặc dù cô ấy luôn là trợ lý của tôi nhưng cô ấy đã giúp tôi rất nhiều trong cuộc sống.”

Nói về các con, đây là điểm chết của Tiêu Khôn Hoằng.

Mẹ nó, ai bảo anh đã bỏ lỡ mất những năm tháng đó chứ!

Đáng đời!

Thái độ của Tiêu Khôn Hoằng tốt hơn nhiều: “Anh gọi thợ thủ công làm cùng em.”

“Không, tôi có thể tự làm. Dù sao đây cũng là một món quà sinh nhật, tôi tự mình làm sẽ chân thành hơn.”

Tiêu Khôn Hoằng: Cô ấy thực sự là một người vợ nhỏ chân thành.

Tìm một người điêu khắc thay mình, ai có thể nhận ra chứ?

Tất nhiên anh không thể nói ra điều đó.

Sau bữa ăn, Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi xuống giường, trên tay cầm một cái hộp: “Anh có một thứ cho em.”

“Cái gì thế?”

Thi Nhân lau miệng, đi tới đỡ cánh tay anh: “Anh đưa cái hộp cho tôi là được rồi, cần gì phải tự mình đi ra đây chứ.”

“Anh phải đích thân đưa cho em.” Hai người ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.

Tiêu Khôn Hoằng mở hộp ra, bên trong là một bộ dây chuyền ngọc trai được khảm đá quý ở chính giữa.

“Đẹp quá.”

Thi Nhân không khỏi kinh ngạc, chủ yếu là do hiệu ứng hình ảnh rất mạnh, tạo cho người ta cảm giác rất chói mắt.

“Thử đi.”

“Trang sức quý giá như vậy, tặng tôi sao?”

Người đàn ông cầm lên, nghiêm túc nhìn cô: “Em là vợ anh, tặng cho em có gì không đúng đâu chứ?”

“Tôi vẫn chưa đồng ý.”

Ánh mắt của Thi Nhân dừng lại, dưới ánh đèn ấm áp của khu phòng, màu trang sức rất đầy đặn, trông thật sự rất đẹp.

“Vậy thì hiện tại em đã là bạn gái của anh, anh tặng cho em có vấn đề gì đâu chứ?”

Thực sự không có cách nào để bác bỏ điều này.

Thi Nhân mím khóe miệng: “Hôm nay không phải sinh nhật của tôi. Tôi chỉ hơi tò mò vì sao anh lại đột nhiên tặng quà cho tôi.”

“Tín ước tình yêu.”

Thi Nhân ngây người.

Hóa ra là chuyện này, trước đây cô chỉ tình cờ nói một câu mà thôi, không ngờ anh lại nhớ như thế.

Ánh sáng buông xuống, hơi thở của Thi Nhân như ngưng lại.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên đến gần cô, dùng ngón tay mảnh khảnh đeo sợi dây chuyền vào cổ cô, cô có cảm giác lạnh lẽo, và cảm thấy khó thở.

Anh cúi mắt xuống nhìn, quả nhiên đẹp hơn trong tưởng tượng của anh nhiều. Quả nhiên cô vợ nhỏ của anh là người xinh đẹp nhất.

“Nhìn có đẹp không?”

“Rất đẹp.”

Ngón tay của người đàn ông lướt qua xương quai xanh của cô, khiến cô có cảm giác rất khác. Thi Nhân mím khóe miệng, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hai người gần như vậy, trong từng hơi thở của cô đều là mùi hương cơ thể anh.

Cô thực sự phát điên.

Giọng nói trầm thấp của anh truyền đến, lướt qua tai cô, giọng nói mệt mỏi dường như rơi vào lòng cô, không rời đi.

Bầu không khí ngay lập tức trở nên rất khác biệt.

Ánh sáng có tông màu ấm bao quanh hai người, hai bóng người đè lên nhau.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn xuống và thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô vợ nhỏ, hơi thở của cô ấy trở nên rối loạn, anh cúi đầu và ngập ngừng tiến lại gần cô ấy.

Thi Nhân thất thần.

Khi cô định thần lại thì một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt, cô giật mình lùi lại, liền nhìn thấy động tác của Tiêu Khôn Hoằng ngượng ngùng dừng lại.

Lúc này Thi Nhân mới nhận ra vừa rồi anh muốn làm gì. Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Ừm, tôi, tôi soi gương.” Cô đứng dậy đi vào phòng tắm bên cạnh để soi gương.

Trên thực tế, nhịp tim của cô lúc này đang tăng nhanh, cô không có chút tâm tư nào nhìn sợi dây chuyền, chỉ thấy chính mình đỏ mặt.

Thi Nhân, cô thực sự không có chút tiền đồ nào hết.

Cứ như vậy, cứ như vậy mà trái tim cô đã rung động rồi sao?

“Đẹp lắm, tôi rất thích!”

Tiêu Khôn Hoằng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cửa, tựa vào khung cửa nhìn cô, nhàn nhạt nhìn cô.

Ánh mắt anh lúc này mang theo ý chiếm đoạt khác hẳn với ánh mắt dịu dàng của anh lúc trước.

“Rất đẹp, tôi rất thích.”

Thi Nhân nhanh chóng trả lời, nhưng cô ấy tỏ ra lúng túng và nói: “Sắp muộn rồi, tôi sẽ về nghỉ ngơi trước.”

Cô định đi, nhưng người đàn ông đứng ở cửa không nhúc nhích.

Thi Nhân nghiến răng cố gắng đi qua, cả hai gân như dính chặt vào nhau.

Một giây tiếp theo, người đàn ông siết chặt cổ tay cô, tiến vào vòng tay anh: “Đi với anh.”

“Đi đâu?”

Bộ não của Thi Nhân đang vô cùng lộn xôn, cô không ngờ tình hình lại phát triển theo chiều hướng mà cô không mong đợi.

“Ra vườn hoa nhỏ.”

“Bây giờ có hơi muộn không.

Thi Nhân luôn cảm thấy rằng có một mối nguy hiểm đang treo trên đầu cô.

“Anh muốn hít thở một chút, anh không thể ngủ được.”

Nghe thấy câu trả lời yếu ớt của anh ta, Thi Nhân kinh ngạc nhìn lên, và thấy một tia cô đơn trên khuôn mặt anh ta, lúc này, lý trí của cô đã quay lại.

Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của anh, đồng thời cũng là ngày buồn của anh.

Chẳng trách hôm nay Tiêu Khôn Hoăng lại trở nên kỳ quái, đột nhiên tặng quà cho cô.

Thi Nhân cụp mi xuống: “Đi thôi.”

Làm sao cô có thể từ chối anh vào lúc này?

“Ừm”

Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt đáp lại, giả vờ lạnh lùng chậm rãi di chuyển, cho đến khi cô vợ nhỏ không chịu nổi, chủ động nắm lấy cánh tay anh, làm gậy chống cho anh.

Người đàn ông bình tĩnh liếc nhìn cô vợ nhỏ khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.

Quả nhiên, thủ thuật này rất hiệu quả đối với cô vợ nhỏ.

Hai người châm chậm ra khỏi phòng, cùng nhau đi về phía khu vườn nhỏ.

Diệp Tranh yên lặng nhìn ở trong góc, rốt cục nghiến răng che mặt: “Ông Tiêu, anh ba bây giờ toàn đi thế này sao?”

Không thể nào.

Không thể nhìn thêm được nữa, mẹ nó.

“E hèm, bình thường cứ khi nào gặp phu nhân, cậu chủ sẽ bước đi như vậy. Về lý do thì đơn giản thôi, cậu hiểu mà.”

Diệp Tranh vẻ mặt chán ghét, tên khốn kiếp này.

Rõ ràng có thể đi lại bình thường, nhưng vừa nhìn thấy vợ là lại bày ra bộ dạng như thế này?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.