Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 199: Rốt cục cũng quay về Trung Quốc tìm nàng



Trên khuôn mặt người đàn ông lộ ra vẻ ngưng trọng: “Di động đâu?”

“Không gọi được, cô ấy tắt máy.”

Bác sĩ Chu nhíu mày, mím môi nói: “Tôi cũng không thấy cô ấy.”

“Phải làm sao bây giờ?” Lam Đóa nghẹn ngào nói: “Thân thể cô ấy vừa mớikhôi phục, trên người ngay cả một xu cũng không có cô ấy có thể đi đâubây giờ? Bác sĩ Chu anh hãy nghĩ cách nào đi, không phải bệnh viện cácanh vẫn có camera giám sát sao, đến đó xem một chút xem có phải thực sựcô ấy đã đi mất hay không? Con của cô ấy bị người ta cướp mất, tôi vẫnlo lắng cô ấy nghĩ quẩn.”

Cô khóc nức nở, chân tay luống cuống.

Vị bác sĩ trẻ suy nghĩ một chút: “Tư liệu của bệnh viện không phải cóthể tùy tiện xem được, bất quá tôi sẽ cố hết sức, cô cứ tin tôi.”

Hắn nói liền làm, bước chân nhanh chóng đi xuống lầu.

Lam Đóa xóa sạch khuôn mặt đầy nước mắt, lòng như lửa đốt theo chân hắn đi xuống.

***

Tại nước Anh xa xôi, London.

Trong phòng họp rộng lớn, tách cafe bên cạnh Tần Dịch Dương đã lạnh đitừ bao giờ mà sự tranh chấp và nóng giận vẫn như cũ chưa có dịu đi, mộtvị ủy viên đã không thể khống chế nổi cảm xúc, phẫn uất lên án hành vitàn bạo của Bruce, sau khi điều tra được tung tích nơi ẩn nấp của hắn,ông ta mãnh liệt đề nghị trực tiếp công kích ngay lập tức.

Mà lại có ý kiến bất đồng, cho rằng không nên ‘đánh rắn động cỏ’, bí mật hành động mới có thể bắt được. Nếu trực diện tấn công khả năng thắngkhá lớn nhưng sẽ dẫn đến tổn thất nặng nề về lực lượng, mặt khác tínhcách của Bruce vốn rất kiêu ngạo tự phụ, không chừng hắn sẽ liều mạng mà ‘cá chết lưới rách.’

Kết quả như vậy cũng không phải là hi vọng mà dân chúng muốn nhìn thấy.

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn hình ảnh hiển thị nơi ẩn nấp của Brucetrên màn hình, mấy ngày làm việc mệt nhọc trên mắt hắn đã hằn lên tiamáu.

Lạc Thành một đường tiến thẳng vào, không để ý tới những tiếng hò hétngăn cản của bọn người bảo vệ ngoài cửa, sắc mặt ngưng trọng đến sát bên tai Tần Dịch Dương nói nhỏ, tiếng nói run rẩy xưa nay chưa từng thấy:“Không thấy Lâm tiểu thư.”

Sắc mặt Tần Dịch Dương biến đổi lớn.

“Cái gì gọi là không thấy?”

“Cô ấy vứt bỏ vòng cổ, một mình rời khỏi bệnh viện, không rõ tung tích.”

Tần Dịch Dương hất mạnh tất cả tài liệu trên bàn, trong con ngươi tiamáu vằn càng thêm đỏ rực, lao ra khỏi phòng họp. Thời điểm ly cafe bị va rơi xuống đất vỡ thành những mảnh vụn thì những tiếng tranh luận kịchliệt cũng im bặt. Mọi người nhìn sắc mặt lạnh như băng của công tước đại nhân, ngay cả thở cũng không dám.

Hành lang thật dài, bởi vì hành lang có cột chống, cho nên tiếng động càng vang dội.

Hắn chạy như bay, hai màu trắng đen luân phiên nhau chiếu rọi trên mặt hắn, môi mỏng cắn chặt.

Hắn biết từ trước tới giờ Lạc Thành vẫn luôn ở bên cạnh hắn không ai cóthể thay thế được là do cậu ta làm việc rất cẩn thận, cho tới bây giờđều không cần lo lắng. Nhưng giờ phút này hắn thực không muốn thừa nhậnđiều này, lần đầu tiên hắn không tin vào thuộc hạ của mình, muốn tự mình kiểm chứng độ chuẩn xác.

Không thấy nàng.

Vứt bỏ vòng cổ, một mình bỏ đi, không rõ tung tích.

Mỗi bốn chữ, đều giống như lưỡi dao hung hăng đâm thủng lồng ngực hắn, hắn không tin.

Về đến gian phòng kia, căn phòng luôn luôn được đóng kín, “Phanh.” mộttiếng cánh cửa bị đập vào vách tường, Tần Dịch Dương khởi động tất cảthiết bị, cánh tay thon dài thậm chí còn có chút run rẩy, mở ra lịch sửghi chép.

Hình ảnh cuối cùng trong dữ liệu là ở phòng bệnh trong bệnh viện. Sắcmặt nàng tái nhợt như hoa bách hợp đau đớn động lòng người.

Tiếp tục mở nhưng trống không, không có thân ảnh của nàng.

Tần Dịch Dương nặng nề buông người trên sofa, sắc mặt không có tia máu.

Lạc Thành cũng nhanh chân chạy theo hắn, sắc mặt nặng nề không dám lêntiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn điên cuồng, từ từ tiến gần đến saulưng hắn.

“Cậu làm việc như thế nào lại thành ra như vậy?” Thanh âm lạnh lùng vang lên trong căn phòng.

Sống lưng Lạc Thành lạnh buốt, hắn biết mỗi khi Vinson dùng giọng này để nói chuyện, liền cho thấy hắn đang vô cùng tức giận.

Mím chặt môi, hắn không dám nhiều lời.

“Tôi đã nói đừng ép cô ấy quá, đúng không?” Tiếng gầm nổ tung trong phòng, Tần Dịch Dương tức giận đứng dậy.

Bàn uống nước thủy tinh trước mặt bị hung hăng lật đổ.

Sắc mặt Lạc Thành có chút tái nhợt nói: “Không có nhiều thời gian cùngcô ấy giải thích, chúng tôi rời đi chưa đến 15 phút người của Bruce đềuđã chạy tới, nếu như không phải là đứa bé đã không còn ở đó thì bọnchúng sẽ không dừng tay.”

Biết rằng giải thích cũng vô dụng. Lạc Thành vẫn cố giải thích, ngữ khílạnh nhạt tiếp tục: “Mà có giải thích, cô ấy cũng không đồng ý.”

Trong lòng Tần Dịch Dương một hồi đau nhói.

Hắn đương nhiên biết nàng sẽ không đồng ý.

Ngón tay nắm chặt thành quyền, để trên chính miệng mình mới ngăn khôngho ra tiếng. Trong mắt sâu thẳm hằn đầy tơ máu, uất hận nhanh chóng tiêu tan, chỉ còn lại đau tới thấu xương, khàn giọng hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Ở bên chỗ phu nhân.”

Tay hắn gắt gao vịn vào sofa mãnh liệt đẩy ra, hướng bên ngoài bước nhanh ra.

Lạc Thành nhanh chóng nhường đường, sắc mặt âm trầm căng thẳng.

Trên chiếc ghế mây, Lan phu nhân thân mặc một bộ Âu phục, quần dài taonhã đứng dậy, ngưng mắt nhìn đứa trẻ trong trứng nước. Đứa bé này yêntĩnh kỳ lạ. Không khóc không nháo, thỉnh thoảng mới khóc đương nhiên làlúc đói bụng, cho ăn một chút là lại không việc gì.

Đứa bé vừa mới sinh ra, da mặt vẫn còn nhăn nheo, mắt nhắm chặt, tay nhỏ bé vô thức vùng vẫy.

Cuối cùng trên khuôn mặt Lan phu nhân cũng nở một nụ cười đặc biệt, giơ tay trêu chọc đứa bé kia.

“Phu nhân, công tước tới.” Người hầu gái đi đến trước mặt bà nói.

Sắc mặt Lan phu nhân vừa thay đổi, dừng lại mọi động tác, sửa sang lạiquần dài của chính mình rồi mới đứng dậy, ánh mắt vừa mới hiền lành lạiđã trở nên nghiêm túc cao quý.

“Phu nhân!” Tần Dịch Dương đi vào đến nơi, thân ảnh cao ngất dừng lại, thản nhiên kêu một tiếng.

“Đến rồi?” Lan phu nhân không có xoay người mà thản nhiên vòng qua cáinôi du dương nói: “Người của cậu động tác rất nhanh nhẹn dứt điểm, đứabé xinh đẹp này không có bị thương tổn chút nào, ở chỗ của ta sẽ khôngcó kẻ nào dám to gan lẻn vào động đến nó. Cậu đi qua nhìn một chút đi,đứa nhỏ trông rất khá.”

Trong ánh mắt Tần Dịch Dương thoáng qua một tia đau lòng, mềm mại.

Hắn đi tới, một cái cúi người xanh tại hai bên cánh nôi, xót xa nhìn đứa bé mới sinh được mấy ngày, đang ngủ, lòng bàn tay hồng hào thỉnh thoảng duỗi ra nắm vào, im lặng thản nhiên, thân thể nho nhỏ vùi sâu vào chănđệm trên chiếc giường nhỏ.

Lồng ngực nhói đau khiến hắn không thể hô hấp, bàn tay nhẹ nhàng với xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mà mềm mại của đứa bé.

Đứa bé đang ngủ chợt giật mình, ánh mắt mơ hồ mở ra lại nhắm lại, tựanhư chưa thích ứng được với ánh sáng, con ngươi đen láy nhẹ nhàng dichuyển, không cách nào tập trung, cánh tay theo bản năng vô thức hạxuống.

Một giây kia, từ trong ánh mắt của đứa bé Tần Dịch Dương như thấy đượcthân ảnh xinh đẹp của nàng, tâm tình suýt nữa mất khống chế.

“Tôi sẽ quay về Trung Quốc ngay lập tức, đến đây để nói với phu nhân một tiếng.” Sắc mặt tái nhợt nghiêm nghị, Tần Dịch Dương bình ổn tâm tình,nhàn nhạt nói.

Lông mày Lan phu nhân bỗng rung động.

“Hiện tại cậu muốn quay về Trung Quốc?”

Lan phu nhân từ trong phòng bước ra vài bước, thanh âm uy nghiêm nói:“Vinson, cậu cũng biết đây là thời kỳ quan trọng, thần dân đều rất cầncó cậu, hành tung của cậu không thể do cậu tự ý quyết định được.”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn đứa bé trong nôi, thản nhiên nói: “Là sai lầmcủa tôi. Biết bản thân không thể buông tay, lại ở đây ngoan cố ngồi vàovị trí này. Phu nhân, thật có lỗi.”

“Cậu....” Lan phu nhân nhíu mày “Là vì người đàn bà Trung Quốc kia?”

“Cô ấy là vợ của tôi. Duy nhất.”

“Cậu nói cái gì?” Lông mày Lan phu nhân càng nhíu chặt: “Không phải trước đây cậu đã cùng cô ta ly hôn sao?”

“Tôi cũng không cần bất cứ giấy tờ gì để chứng minh thân phận của cô ấy, ‘chức danh phu nhân’ – cô ấy không cần ngồi vào vị trí như vậy, chỉ cần ở trong lòng tôi là đã quá đủ rồi.” Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùngđảo qua bà. “Tôi phải đi. Ngay bây giờ.”

Sắc mặt Lan phu nhân càng khó coi.

“Cậu cũng giống như bố của cậu, cả đời này đều bị đàn bà Trung Quốc mêhoặc, cho nên tôi ghét Trung Quốc.” Trong ánh mắt bà ta lộ ra ý hận mãnh liệt, nhìn hắn.

Tần Dịch Dương khẽ cựa tay, không đợi bà cho phép, cúi đầu vỗ vỗ nhẹ đứa bé trong nôi, ưu nhã đứng dậy.

Ngay sau đó, hắn sải bước đi ra khỏi căn phòng.

Bước chân hắn nhanh mà vững vàng như là muốn chạy trốn khỏi xứ sở này,trở lại nơi hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì thành phố nào đó nơi mà tìnhyêu của hắn để lại cho nàng, nàng đã buông tay.

Đau đớn trong lòng cuồn cuộn như sóng triều, một trận rồi một trận cànglúc càng mãnh liệt. Tận tới khi trong đầu hắn không còn gì khác chỉ cònlại một mình nàng, động tác nàng vứt bỏ dây chuyền, đối với hắn, nàng đã hoàn toàn buông tay.

‘Hi Hi, em có biết? Thời khắc kia – lúc mà em biến mất anh mới thực sựhoảng sợ. Giống như vẫn tin rằng mọi thứ đều nắm chặt trong tay, cho dùthế nào cũng không buông ra, thế nhưng thời khắc này tự dưng bị chặtđứt.’

12 tiếng sau, tại sân bay thành phố C.

Vừa xuống máy bay, một luồng gió lạnh buốt ùa tới. Tần Dịch Dương khôngđể ý tới những thứ kia, dưới ánh trời chiều nhàn nhạt lộ ra vẻ khácthường. Lạc Thành đi sát sau hắn. Nghĩ làm thế nào nhắc nhở hắn mặc thêm áo khoác, nhưng cũng không có mở lời.

Thực rõ ràng, hiện tại người đàn ông này nghe không vào bất cứ lời nào.

Đi như bay, gần 12 tiếng đồng hồ hắn không có chợp mắt, cho dù ở trên máy bay hắn cũng không có nghỉ ngơi dù chỉ một chốc.

Lạc Thành bỏ qua ý nghĩ muốn khuyên bảo hắn trong đầu, trầm ngâm đi theo hắn.

Xe một mạch chạy tới nhà trọ của Lam Đóa.

Cô mới từ bên ngoài về nhà, dép lê dưới chân cọ thực sự đau. Buổi chiềubác sĩ Chu chạy đến đồn cảnh sát báo án, đến bây giờ bụng cô vẫn kêu ùng ục, chính là không có tâm tình để ăn nửa điểm này nọ, nhìn căn phòngchỉnh tề, nhìn mớ sách báo được Hi Hi thu dọn cẩn thận, sống mũi chợtchua xót.

Có tiếng gõ cửa, trong nháy mắt Lam Đóa có chút giật mình. Sau đó chợt mừng như điên

Là Hi Hi trở về sao?

Cô chạy ra mở cửa thấy người đàn ông trước mắt chợt sợ run người, sau đó trong nháy mắt không chút do dự đóng chặt cửa.

“Rầm!” Một tiếng. Tần Dịch Dương dùng cánh tay đẩy mạnh cửa, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi lộ ra tia đau lòng.

Lam Đóa một mực cố sức, cho dù hắn có gia tăng lực đạo cô cũng khôngquan tâm. “Anh muốn gì?” Lam Đóa nghiến răng nghiến lợi hướng hắn quát.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.