Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 148: Số điện thoại ngoài vùng phủ sóng



Hắn nghĩ rằng sáng sớm sau khi cuộc điện thoại kia được gọi về, nàng ítnhất cũng nên gọi lại một lần, mà không nên thản nhiên cho rằng người ta sẽ chủ động gọi lại. Đúng là khi thân mật hắn có hơi dùng sức quá, nóivậy là nàng mệt mỏi, hoặc là còn chưa có rời giường đi.

Những phỏng đoán này, vụn vặt đến mức chỉ là những chuyện râu ria không quan trọng, nhưng là hắn không thể lái đi được.

Người đàn ông tuấn nhã cao ngất, cả người đều tản ra hơi thở vương giảbức nguời, dù cho hắn hồi lâu không có lên tiếng cũng là một loại ápchế.

Nhân viên đàm phán phía đối phương là một người da trắng cũng tuấn nhãkhông kém, nghe giọng thuyết giảng dự án hợp tác trầm bổng của người bên mình, dè dặt mà nhìn chăm chú sắc mặt của Tần Dịch Dương ở phía đốidiện, lại phát hiện hắn không có chút động tĩnh. Người da trắng kia bắtđầu có chút bất an, bàn tay khẽ nắm lại, để ở trên môi, khẽ nhăn mày,nghĩ không biết có phải do con số lợi nhuận bên mình đưa ra chưa đủ hấpdẫn hay không.

Có thể cùng Bác Viễn hợp tác là một kế hoạch lâu dài, có lợi mà vô hại,cơ hội như thế này không có người nào ngốc nghếch mà để tuột mất khỏitay.

Mãi cho đến khi dự án hợp tác được đề cập đến mục cuối cùng, tỉ lệ lợinhuận được công bố ra, đều không có nhìn thấy nửa điểm vừa lòng xuấthiện trong ánh mắt của Tần Dịch Dương.

Người da trắng bắt đầu khẩn trương, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo hô lên: “Từ từ ….”

Trợ lý bên cạnh dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc mà khẩn trươngcủa người da trắng kia, chỉ nghe thấy hắn ta tiếp tục dùng tiếng Trungnói: “Tần tiên sinh, nếu còn cảm thấy không hài lòng, chúng tôi có thểphân chia lại tỷ lệ lợi nhuận cho tới khi ngài vừa lòng mới thôi.”

Tần Dịch Dương từ trong mơ màng bừng tỉnh lại, nhìn thẳng vào ánh mắtngười bên kia bàn, khẽ nhếch môi, tiếng nói du dương như tiếng ngọc châu rơi xuống đất,

Dư âm khiếp người: “Bao nhiêu?”

Người da trắng nhíu mi, đau khổ tựa như đang cắt thịt chính mình, nói ra điểm mấu chốt của chính mình: “Nhiều nhất là 5% một năm.” Sẽ là 5% mộtnăm.

Con số lợi nhuận này khiến cho mọi người bốn phía xung quanh hít mộtngụm khí lạnh, ngay cả Nguyễn Húc cũng cứng đờ cả người, thật sự khônghiểu người này vì sao mà phải lấy máu để dâng cho Bác Viễn, sau đó không khỏi mà lắc đầu trong lòng, hắn hiểu rõ Tần Dịch Dương, tên kia ban nãy vừa mới thất thần một hồi, nhìn như không yên lòng, liền khiến mọingười bị lừa cả rồi sao?

Xoa xoa mi tâm, Nguyễn Húc nhịn ý cười, chuẩn bị kết thúc hội nghị.

Tần Dịch Dương dừng ở người đàn ông thực đã tỏ rõ thành ý ở phía đốidiện, đúng là người Tây Ban Nha nhiệt tình tràn trề, ngay cả quyết địnhcũng có thể quyết đoán như vậy, trong đầu hắn thực đã có câu trả lờithuyết phục, tuấn mi khẽ động đậy, thản nhiên nói: “4% một năm, hợp tácvui vẻ.”

Hắn không nghĩ mới lần đầu tiên hợp tác đã đem đối phương ép đến đường cùng.

Người da trắng rõ ràng là kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Tần Dịch Dương,nhìn cánh tay Tần Dịch Dương giơ lên, lúc này mới dời tầm mắt vội vàngvươn tay bắt tay với người đàn ông này, phong độ của người đàn ông nàykhiến kẻ khác phải thán phục, làm việc lớn không phải lúc nào cũng chỉvì lợi nhuận, có đôi khi cần nhượng bộ một chút, đôi bên cùng có lợi,hiệu quả và lợi ích khi đó sẽ lớn đến không thể đong đếm, đây mới là một người đàn ông có tầm nhìn xa trông rộng.

Một không khí nghiêm túc và căng thẳng dâng lên trong văn phòng, đạibiểu song phương trên mặt đều lộ ra nụ cười yếu ớt, Nguyễn Húc cũng đứng lên, nghĩ nghĩ, một chiêu này, hẳn có tên là ‘dồn vào chỗ chết rồinhường cho một đường sống’. Đi ra khỏi phòng họp, cất bước rời khỏi mấyvị khách nước ngoài kia, Nguyễn Húc nhịn không được hỏi: “Vừa mới cậuđang nghĩ cái gì?’

Chiếc di động đắt đỏ màu xanh dương trong lòng bàn tay vẫn không có động tĩnh, Tần Dịch Dương ngừng ngắm nghía, ngay cả ý cười nhạt nhẽo trênkhuôn mặt tuấn lãng bức người cũng biến mất, sự ngưng trọng trong mắt đủ để đem người ta cắn xé.

“Những chuyện còn lại cậu giúp mình xử lý, gần tối mình trở về mộtchuyến.” Hắn thản nhiên mệnh lệnh. Một đôi mày anh tuấn nhăn lại, Nguyễn Húc hỏi: “Quay về Tần trạch?”

“Đi tiếp vợ?” Hắn cảm thấy đùa càng vui, môi khẽ lộ ra một nụ cười. Ánhmắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khẽ di chuyển trong không trung, chămchú nhìn vào một chỗ, lưu lại hai chữ: “Có lẽ.” Nguyễn Húc thu hồi tầmmắt, nhìn về phía mà hắn mới chăm chú nhìn ban nãy, nhìn đến đại sảnhlầu một, Mục Thanh Ngôn đang bắt tay trêu chọc đã bắt đầu tiến vào.

“Ồ, cậu ra thật đúng lúc, số di động của Hi Hi là bao nhiêu?” Mục Thanh Ngôn nhíu mày nói.

Tần Dịch Dương đi từ lầu hai xuống cả người tản ra khí phách bức người,ánh mắt sắc lạnh, liếc hắn một cái: “Tốt nhất cậu cho mình một lý dothật chính đáng khi ở trước mặt mình hỏi về chuyện của cô ấy, ai cho cậu lá gan to như vậy?”

Sắc mặt Mục Thanh Ngôn có chút xấu hổ, lúc này mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút thất lễ.

“Mình không có ý kia, mình mới từ Tần trạch đến đây, Hi Hi cùng Lily đều không có ở đó, người hầu của cậu nói cho mình biết bọn họ đi ra ngoài,mình cũng không có số di động của cô ấy, chỉ có thể hỏi cậu thôi.” Hắnkiên nhẫn giải thích.

Bước chân của Tần Dịch Dương dừng lại, thân ảnh cao lớn lộ ra vài phần lạnh lùng, quay mắt về nhìn hắn.

“Chuyện khi nào? “

“Vừa mới đây ….” Mục Thanh Ngôn bị ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến chođông cứng một lúc, nhạy bén cảm nhận được gì đó mới phản ứng lại, hòahoãn nói: “Ý cậu hỏi là bọn họ đi đã bao lâu rồi? Đại khái là nhiều giờtrước, đi bệnh viện thì phải, cậu như thế nào lại làm cho ai bị thươngthế?”

Nghe nói là lái xe trong nhà đưa đi, theo lý thuyết thì không có chuyện gì.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Dịch Dương chăm chú nhìn thẳng vào hai mắthắn, sải bước hướng cửa công ty đi đến, trong đầu nhanh chóng tự hỏi, mở di động ấn dãy số quen thuộc kia, lạnh lùng mà dán vào bên tai.

Nguyễn Húc cùng Mục Thanh Ngôn cũng không biết phát sinh chuyện gì, chỉnhìn thấy hắn một thân lạnh lùng đi ra ngoài, ngay cả nhân viên chào hỏi cũng không thèm để ý, lúc sau liền nhìn thấy chiếc Ferrari màu đen kia, mang theo khí thế như chẻ tre mà lao ra khỏi bãi đỗ xe, lướt một đườngkinh tâm động phách, càng lúc càng xa.

“Xin lỗi, dãy số mà quý vị liên lạc không nằm trong vùng phủ sóng ….”

Ngoài vùng phủ sóng, cũng chính là không nhận được tín hiệu đúng không?

Ánh mắt lạnh như băng sẫm xuống, tốc độ xe kinh hoàng, Tần Dịch Dươnglần thứ ba ấn di động, xác định nàng đã không còn ở trong khu vực lâncận đây, tín hiệu thông tin không thể phủ sóng hết toàn bộ thành phố Cmà cũng có một số nơi không được phủ sóng, hắn nhắm mắt suy nghĩ có mấynơi như vậy, chính là cứ lần lượt mà đi tìm cũng chỉ mất thời gian màkhông nhất định sẽ chính xác.

Ngón tay thon dài mở di động lên, ấn một dãy số khác.

Đơn giản nói vài câu, Tần Dịch Dương liền cắt đứt, chuyển hướng điên cuồng chạy sang phía bên kia.

Gió rất mạnh đập vào cửa kính, trong đôi mắt thâm thúy của hắn đã hiệnlên cảm xúc nồng đậm khó hiểu, ngón tay tao nhã dần nắm chặt lại, nhớtới từng chi tiết lúc thân mật, cũng không cảm thấy có tia khác thườngnào. Trong đầu toàn là hình ảnh nàng ở dưới thân hắn yêu kiều ngâm nga,thân thể mềm mại nằm gọn trong ngực hắn, nhẹ nhàng mà hỏi: “Tần DịchDương, anh yêu em không?” Chẳng qua là một chút không chú ý thân ảnh kia liền đã biến mất, hắn biết nàng không quá yếu đuối, chẳng qua là hắnkhông thể chấp nhận được bất luận kẻ nào động đến nàng, cho dù chỉ làmột điểm bằng mũi kim.

Chiếc xe đen bóng hung hăng lượn một vòng cung, thoáng cái đã xuyên qua một con đường chen chúc dừng lại ở một lối vào.

“Phanh.” Một tiếng, cửa xe bị đóng lại, thân ảnh cao ngất của hắn hướng bên trong đi vào.

“Những chuyện đó không đến phiên tôi phải quản, cô nhớ rõ, không thể đểcô ta trở về, thậm chí có thể cũng không được, bằng không tôi sẽ làm lộra việc tôi không gọi được điện thoại cho cái người tên Nhạc Phong kia,tôi chỉ có thể nó cho cô.” Trong lòng Lily kinh hoàng, ánh mắt cũng nhịn không được mà trốn tránh ở trong đám người, mồ hôi trên đầu toát ra, có đôi khi là vì không cẩn thận mà đụng phải cánh tay bị thương, có đôikhi là do sợ hãi trong đáy lòng tác quái, cô đương nhiên không thể không nghĩ ra bản thân mình làm thế nào để trốn tránh, muốn trốn được ra bênngoài sóng yên biển lặng, chẳng qua rõ ràng là không thể, “Cô họ Kiều có phải hay không? Tôi mặc kệ cô cùng Nhạc Phong trong lúc đó làm chuyệnthất điên bát đảo gì, tóm lại cô giúp tôi chuyển lời đến hắn, không được cho Lâm Hi Hi trở về.”

Cô vừa cắt đứt điện thoại, liền va phải một người.

“A …. Anh sao lại thế này, có biết nhìn đường hay không?” Tay Lily bị va đau, đau đớn kêu lên lùi về phía sau, ngẩng mặt lên quát.

Chính là chỉ một giây sau đó máu toàn thân đều đông cứng lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

“V…..” người đàn ông này giống như từ trên trời rơi xuống, Lily ở cầuthang cổng sau của bệnh viện hoàn toàn mất đi phương hướng, không biếtthế này là thế nào, càng không biết hắn từ nơi nào bay tới đây, vẫn làhơi thở bức người như trước, thân ảnh cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, Âuphục tối màu lộ ra một cỗ hơi thở băng lãnh, từng bước từng bước tới gần cô.

Tần Dịch Dương dừng ở cô gái Tây phương sáng sủa hoạt bát luôn luônkhông thiếu vẻ phong tình trước mắt, ngón tay thon dài nắm chặt tay côtúm lấy kéo vào trong lòng, động tác thong thả mà nhẹ nhàng, một tay nhẹ nhàng cố định gáy cô, môi khẽ nhếch: “Người đâu?”

Lily bị dọa đến ngây người, cả người run rẩy, thậm chí khi nhìn thấy thi thể bị thiêu trụi kia cũng không có sợ hãi như lúc này, cô cảm giácđược ánh mắt của khắp thiên hạ này đều đang ngưng tụ trên người cô, phát hiện ra sự ngoan độc đáng ghê tởm của cô, tựa như có hàng trăm cánh tay dơ bẩn đang hướng về phía cô, nháo loạn đòi lại cô ta.

Tay hắn tựa như là trong nháy mắt có thể đem cô bóp nát vậy, Lily runrẩy, nước mắt như hạt đậu rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Em không biết ….Em thực sự không biết …. Không nên nhìn em như vậy, không cần ….”

Ánh mắt hắn lợi hại lạnh như băng, tựa như có thể nhìn thấu đáy lòng cô, nhìn đến bộ mặt xấu xa nhất của cô.

Không thể tha thứ.

Khuôn mặt tuấn lãng của hắn chỉ khắc lên mấy chữ này, ‘không thể tha thứ’.

Tần Dịch Dương trấn định trái tim đã bị đông lạnh đến băng giá kia, sắcmặt chưa từng băng lãnh như vậy, kìm ném xúc động muốn bóp chết cô gáinày, bóp chặt gáy của cô ta, hàn khí bức người hỏi lại một lần: “Nói cho tôi biết, Hi Hi ở đâu?”

Cô ở đây lãng phí một giây, sau này hắn sẽ trả lại cho cô đau đớn gấp trăm gấp ngàn lần.

“Em không biết, em thực sự không biết…. Là Nhạc Phong mang cô ấy đi,không phải em ….” Lily liều mạng lắc đầu, cảm giác được xương cổ mìnhsắp bị bẻ vỡ vụn ra, hai mắt đều đã đỏ bừng nước mắt không ngừng tuônrơi, cầu xin một tia thương hại, “Em không nghĩ sẽ đối phó cô ấy, em chỉ là không muốn cô ấy tiếp tục ở bên cạnh anh …. Anh đừng đi tìm cô ấyđược không ….”

“Anh để cho cô ta biến mất, để cho cô ta chết, để cho cô ta từ nay về sau không còn xuất hiện trước mặt anh được không?”

Nhạc Phong ….

Môi Tần Dịch Dương đột nhiên trắng bệch, trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn ngập đầu, trời biết được cái tên biến thái kia sẽ làm ra loại sựtình gì. Mà cô gái trước người vẫn còn khóc hét, nói ra những yêu cầucực kỳ vô lý cùng những lời nguyền rủa tàn nhẫn nhất. Hắn hít sâu mộthơi, bàn tay túm chặt tóc của cô, giật mạnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.