Tịch Uyên sau khi rời khỏi quán cafe liền chạy thẳng đến Diệp gia một chuyến. Cô ta nhanh chóng muốn nói chuyện này cho Diệp phu nhân biết để xử lí nhanh chóng. Đến lúc này cô ta vẫn không thể tin được rằng Hạ An Nhiên lại mang thai. Chiếc taxi vừa đến cổng lớn của Diệp gia cô ta đã nhanh chóng chạy vào nhà. Thấy Diệp phu nhân đang xem phim trên chiếc tivi lớn Tịch Uyên chảy nước mắt sà vào lòng bà kể lể
– Bác ơi, hôm nay con thấy anh Ân Tuấn cùng Hạ An Nhiên đi cùng nhau. Con còn thấy được cô ta... Hạ An Nhiên... cô ta mang thai rồi. Còn đưa giấy xét nghiệm cho anh ấy xem.
Khi nghe Tịch Uyên kể bà cũng rất ngạc nhiên. Diệp phu nhân vuốt ve khuôn mặt đầy nước mắt của Tịch Uyên an ủi
– Không sao không sao. Có thật là con nhỏ đó mang thai con của Ân Tuấn không?
– Con không biết... Hức...
– Được rồi để bác giải quyết chuyện này cho ra lẽ. Con dâu nhà chúng ta chỉ có con mới xứng thôi. Ngoan đừng khóc nữa, bác làm chủ cho con.
Bà ôm Tịch Uyên vào lòng mà an ủi cô ta. Kì thực bà cũng chưa từng nghĩ đến rằng Hạ An Nhiên lại để bản thân mang thai.Nhưng đối với một gia đình quyền lực như Diệp gia không có chuyện gì không thể giải quyết, đặc biết là những chuyện có thể giải quyết bằng tiền.Tịch Uyên thầm mỉm cười trong lòng.Chức vị của cô ta trong lòng Diệp phu nhân đứng rất vững. Kế hoạch của cô ta hoàn hảo như thật không ngờ lại có Hạ An Nhiên cản đường. Cô ta sẽ lưu tâm đến An Nhiên nhiều hơn.
...Diệp Ân Tuấn về biệt thự riêng của mình liền đi lên thư phòng.Lần trước khi gặp mặt Hạ An Nhiên anh cảm thấy rất có hảo cảm với cô, nhưng lần gặp thứ hai này khiến anh thay đổi hẳn suy nghĩ của mình.Anh cho rằng Hạ An Nhiên cũng chỉ giống như những người con gái khác muốn được vào Diệp gia để hưởng vinh hoa phú quý, để người đời ca ngợi , ghen tị với mình. Việc cô nói chuyện mang thai cho anh biết chính là muốn nói anh phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ lấy đứa con này ra để trói buộc anh. Mà con người Diệp Ân Tuấn không hề thích bị trói buộc.
An Nhiên đi lững thững suốt trên đường về kí túc của trường. Ánh mắt cô đờ đẫn suy nghĩ. Cô cũng không biết bản thân mình đang nghĩ gì , đang làm gì và nên làm gì. Trong vòng hơn một tháng mà những chuyện đen đủi cứ hết lần này đến lần khác rơi vào đầu của cô. Hiện tại lại còn đang mang thai. An Nhiên đưa tay xoa bụng nhỏ của mình, vô thức rơi nước mắt.
Cô về đến phòng đã gần 11 giờ đêm. Không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nên cô rất nhẹ nhàn đi vào rồi lập tức thay đồ đi ngủ. Nằm trên giường rồi cô vẫn trằn trọc rất lâu không ngủ được.
... Thêm một tuần nữa lại trôi qua, Diệp Ân Tuấn cũng không liên lạc với cô. Trong tuần tâm trạng của cô vẫn không được tốt, vẫn không biết nên làm thế nào. Nhưng đến một ngày nọ cô nhận được cuộc gọi từ số điện thoại lạ, cô nghe máy thì đầu bên kia liền vào thẳng câu chuyện.
– Hạ An Nhiên, tôi có chuyện muốn nói với cô. Hẹn cô 3 giờ chiều nay đến nhà hàng Hy Vọng tại phòng số 9.
Nói xong bên kia liền tắt máy ngay lập tức khiến cô không hieur gì cả. Tiểu Dĩnh bên cạnh hỏi
– Cậu có đi không? Hay để bọn mình đi cùng cậu. Dù sao đi đến nơi như vậy một mình cũng không an toàn.
– Được.
Thẩm Tâm và Tiểu Vân bên cạnh cũng thay nhau an ủi cô. Mấy ngày nay tâm trạng của cô tệ như vậy mà họ lại không giúp được gì ngoài an ủi.
Cứ hễ có chuyện gì là thời gian trôi lại rất nhanh. Chẳng mấy chốc lại chiều. Nhóm của An Nhiên liền đi đến điểm hẹn mà người kia đã nói, có bạn đi cùng cô cũng yên tâm hơn phần nào. Đến nơi thì cô cùng Tiểu Dĩnh bước vào, để Thẩm Tâm cùng Tiểu Vân bên ngoài đợi.
Vừa vào cô đã thấy Tịch Uyên, bên cạnh cô ta có một người phụ nữ, người đó không ai khác chính là Diệp phu nhân.Bà nói giọng rất tao nhã, điềm tĩnh
– Ngồi xuống đi. – Trên tay bà vẫn nhàn nhã thưởng thức tách trà thượng hạng.
Hai người từ từ ngồi xuống, vẫn không biết sẽ có hành động gì tiếp theo. Diệp phu nhân từ từ đặt tách trà xuống rồi nhàn nhạt nói tiếp
– Chắc cô cũng biết lý do tôi hẹn cô đến đây rồi nhỉ. Nói đi, bao nhiêu tiền thì cô chịu bỏ thứ tạp chủng kia đi?
Đứa tạp chủng? Họ coi con của cô, cháu của họ là một đứa tạp chủng không hơn không kém. Đúng là người có tiền thường khinh người. An Nhiên cố gắng bình tĩnh lại nắm lấy tay Tiểu Dĩnh bên cạnh.
– Phu nhân đây biết chuyện chắc là do Tịch tiểu thư đây nói lại. Nhưng tôi mong phu nhân ăn nói lịch sự. Gọi con của người khác là tạp chủng không phải là hành động mà một phu nhân của gia đình cao quý nên nói.
Diệp phu nhân khẽ cong mỗi. Cử chỉ vẫn rất tao nhã đáp lại.
– Muốn bao nhiêu?
– Sao bà cứ mở miệng ra là tiền vậy? Có tiền thì ngon lắm sao? – Tiểu Dĩnh bực tức không nhịn được mà nói lớn.An Nhiên nắm tay cô ý bảo dừng lại, An Nhiên nói tiếp
– Đây dù sao cũng là cháu của phu nhân đây, cho dù bà không nhận nó là cháu thì cũng nên tôn trọng vì nó là con của tôi. Tôi cũng không cần tiền.
– Đừng giả vờ thanh cao, chỉ cần nói số tiền mà cô muốn để bỏ cái thai.
– Có lẽ tôi nên nói rõ. Đây là con của tôi, tôi cũng sẽ không phá bỏ nó đi, cũng không muốn tống tiền Diệp gia. Tôi cũng sẽ không để đứa bé này liên quan đến gia đình bà. Tôi không còn gì để nói nữa, tạm biệt.
An Nhiên không để Diệp phu nhân nói thêm câu nào, dứt khoát kéo Tiểu Dĩnh rời đi. Trước khí thế to lớn của Diệp phu nhân cô vẫn bình tĩnh áp đảo lại. Kể từ đó cô cũng sẽ quyết định tự mình lo cho đứa bé. Cả hai đi ra khiến hai người bạn chờ bên ngoài rất vui. Nhưng Diệp phu nhân thì sắc mặt tối sầm, hai tay bà ta nắm chặt. Bà không ngờ cô lại có thể không run sợ trước khí thế của bà. Nhưng bà nhất định sẽ không để An Nhiên bước vào Diệp gia nửa bước.