Lúc này cô mới để ý sắc mặt Diệp Ân Tuấn đã dần thay đổi. Ấn đường đen sì, đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm. Trong lòng cô lúc này đã hơi sợ, nhưng cô vẫn mạnh mẽ đáp lại
– Tôi nói sai sao? Anh mau trở vê đi, đừng để cô ta sốt ruột chờ đợi như vậy.
Vừa nói hết câu đôi môi xinh đẹp của cô lại bị chiếm lấy. Giống như lần trước, cô lại bị anh cưỡng hôn. Anh ép cô phối hợp với mình, tay ôm chặt eo, tay con lại cũng giữ lấy gáy của cô không cho chạy. An Nhiên vùng vẫy, nhưng được một lát cũng mềm nhũn mà tiếp nhận nụ hôn. Diệp Ân Tuấn ép cô triền miên như vậy một lúc lâu, hai má An Nhiên đã ửng hồng, khuôn mặt xinh đẹp bình thường hiện giờ lại trở nên quyến rũ vô cùng. Diệp Ân Tuấn buông tha cho đôi môi đã sưng lên của cô. Anh nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp, quyến rũ, tim bỗng hẫng đi một nhịp. Anh vẫn luôn biết rằng cô xinh đẹp, nhưng lại không thể tin rằng cô còn có thể trở nên đẹp hơn. Anh cứ thế đơ người một lát, An Nhiên có cơ hội liền đẩy anh ra
– Diệp Ân Tuấn, anh có thể đừng hết lần này đến lần khác làm phiền tôi nữa hay không? Chúng ta nhanh chóng ly hôn đi, tôi cũng không muốn mẹ anh cùng Tịch Uyên đến làm phiền ép tôi ly hôn đâu.
Anh ngạc nhiên hỏi lại
– Em nói gì?
– Mẹ anh đến tìm tôi rồi. Anh cũng nên nhanh chóng kí vào đơn ly hôn đi, để người khác chờ đợi không tốt đâu.
Nói xong cô nhanh chóng chạy đi lên nhà, hốc mắt cô hơi cay cay, vừa vào đến thang máy nước mắt đã thi nhau rơi xuống. Cô cố trấn an tinh thần nhưng vẫn không có cách nào ngăn được nước mắt lại. Cô rất ấm ức!
Diệp Ân Tuấn đứng bên dưới suy nghĩ, thì ra trong lúc anh đi công tác mẹ anh đã tác oai tác quái. Đứng được một lát sắc mặt anh lại lạnh lùng quay người đến chiếc xe để trở về nhà. Sát khí trên mặt anh cứ tăng dần trên đường về nhà, nhìn vào cứ như sắp giết người đến nơi.
An Nhiên đứng ở góc cầu thang gần nhà khóc, cô không dám vào nhà vì sợ Phong Hi sẽ nhìn thấy. Cô khóc xong liền lau nước mắt, bình ổn lại tâm trạng cùng giọng nói mới bước vào nhà. An Nhiên khẽ khàng tắm rửa rồi bước sang phòng Phong Hi, thấy con gái đang ngoan ngoãn học bài cô mới khẽ nở nụ cười mà bước vào. Phong Hi thấy cô ngồi bên cạnh liền dừng làm bài tập hỏi mẹ
– Ba có bắt nạt mẹ không ạ?
An Nhiên khẽ vuốt đầu con gái, dịu dàng trả lời
– Không có, chỉ nói chuyện thôi. Con ngoan học bài tiếp đi.
Phong Hi cũng không hỏi nữa, nhưng trong lòng cô bé lại rất vui. An Nhiên cứ ngồi như vậy nhìn cô bé làm bài xong rồi dỗ cô bé đi ngủ.
......................
Diệp Ân Tuấn về đến nhà, vào phòng khách đã thấy Tịch Uyên mặc bộ đồ ngủ quyến rũ ngồi xem tivi cùng Diệp phu nhân. Trong lòng anh đột nhiên lại khó chịu, anh nhíu mày nhìn hai người rồi lướt qua mà đi lên phòng. Anh ngâm mình trong bồn tắm, cơ thể quyến rũ rung động lòng người, anh dựa vào thành bồn tắm ngửa mặt lên nhìn ánh đèn suy nghĩ gì đó. Lúc anh vừa lau tóc vừa đi ra ngoài, trên chiếc giường lại có một người con gái với bộ đồ ngủ quyến rũ đang nằm trên đó nhìn anh
– Đây không phải phòng của em.
Tịch Uyên ngồi dậy, nhẹ nhàng uyển chuyển đi về phía anh. Cô ta đưa tay chạm vào người Ân Tuấn đi một vòng tròn xung quanh
– Anh có cần phải lạnh lùng với em như vậy không? Chẳng lẽ anh thật sự không có cảm giác gì sao?
Giọng nói ấy có thể mê hoặc vô số đàn ông, nhưng lọt vào tai Ân Tuấn lại khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu. Anh là con người đã từng qua đêm với nhiều người phụ nữ, nhưng hôm nay lại thấy hành động này thật kinh tởm. Anh hất tay Tịch Uyên ra khỏi người mình rồi đi về giường ngồi lau tóc rất điềm tĩnh. Tịch Uyên vẫn không bỏ cuộc, trên môi lại nở nụ cười rồi lại đi về phía Ân Tuấn. Cô ta đẩy anh nằm xuống giường rồi nhanh chóng leo lên người anh, di chuyển ngón tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn.
– Tịch Uyên, xem xét lại hành động của em.
– Mèo chê mỡ sao?
Tư thế hiện giờ rất ám muội. Đúng là người đàn ông nào cũng sẽ rất dễ lọt vào cái bẫy này. Vậy mà Diệp Ân Tuấn lại đẩy Tịch Uyên ra rồi đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt muốn xiên chết ngay tại chỗ
– Tự trọng đi, đừng nghĩ có mẹ anh bảo vệ thì anh không dám làm gì em, đừng để anh phải nặng tay.
– Diệp Ân Tuấn, anh thật sự không có chút cảm giác nào với em thật sao?
– Không. Từ trước đến giờ vẫn chỉ xem là em gái.
– Em không tin.
Cô ta lao đến quàng cổ muốn hôn anh, lần này anh thẳng tay đẩy cô ta ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tịch Uyên cứng người, cô ta không tin, rõ ràng là cô ta đã dùng nhiều cách như vậy, tại sao lại không làm anh động lòng?
– Diệp Ân Tuấn, tại sao? Tại sao anh lại không yêu em?
– Là tại vì không yêu.
– Có phải anh yêu Hạ An Nhiên rồi không?
Diệp Ân Tuấn cũng không trả lời câu hỏi đó, vì chính anh cũng không nghĩ đến. Anh cũng không biết xác định tình cảm của anh với An Nhiên là gì. Giọng Tịch Uyên rung rung
– Anh mau trả lời em đi, anh yêu cô ta rồi phải không?
– Đừng làm loạn nữa.
– Rõ ràng là anh yêu cô ta rồi. Chính là Hạ An Nhiên, tất cả là tại Hạ An Nhiên.
Cô ta hét lớn, khuôn mặt thể hiện rõ sự không tin. Diệp Ân Tuấn cũng không đôi co mà đi sang một căn phòng khác, mặc kệ cô ta làm loạn trong phòng mình.
Được một lúc Tịch Uyên bình tĩnh lại, cô ta nở nụ cười nham hiểm như thể đã tính toán được điều gì đó.