Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng sớm vàng và ấm áp chiếu trên khuôn mặt của An Nhiên khi đứng đợi Diệp Ân Tuấn dưới sảnh. Mỗi lần mọi người đi qua cô đều phải ngoái lại nhìn một lần. Thiếu nữ tuổi 20 xinh đẹp, ngũ quan tinh tế cùng đôi mắt hồng ngọc to sáng long lanh, mái tóc dài xõa ngang lưng, chiếc váy màu kem nhẹ nhàng tao nhã làm toát lên dáng vẻ hiền dịu thục nữ. Đúng là một bảo vật do ông trời ưu ái tạo hóa ra. Xinh đẹp là vậy, nhưng mọi người vẫn không quên bàn tán chuyện của cô
" Cô ấy xinh quá! Nhưng tại sao lại cướp hôn phu của Tịch Uyên? Chẳng lẽ là do Diệp công tử đó đã nhìn trúng cô ấy? "
" Tôi đoán là do nhìn trúng, tôi nghe bạn trong khoa hoa khôi kể là cô ấy rất hiền, rất tốt... "
" Tiếc cho khuôn mặt ấy... Chẳng lẽ cô ấy thật sự hẹn hò với Diệp Ân Tuấn sao? "
...
Đứng đợi được một lát thì Ân Tuấn tới, ngồi trong xe ra hiệu bảo cô nhanh lên xe, An Nhiên cũng hiểu ý. Ngồi trên xe đến cục dân chính, hai người không mở miệng nói câu nào, không khí rất ngột ngạt khó chịu. Anh thầm nghĩ rằng : nếu cô gái xinh đẹp này không mưu mô thì có lẽ anh đã tặng cô nhiều hảo cảm.
Đi khoảng 30 phút, xe dừng trước cục dân chính. An Nhiên nhìn qua một lượt rồi đi theo bước chân Ân Tuấn. Mới sáng sớm nhưng cục dân chính cũng có kha khá người, trên mặt họ tươi tắn vui vẻ hạnh phúc, trái ngược với vẻ mặt ngượng ngịu, ép buộc của Diệp Ân Tuấn và An Nhiên. Thậm chí lúc kí tên người phụ trách còn hỏi khẽ cô
– Cô gái à, cô là đến kết hôn hay là đến để ly hôn vậy? Bị ba mẹ ép à?
An Nhiên gượng cười vừa trả lời người phụ trách vừa kí tên
– Không phải.
Người phụ trách cũng không nói gì nữa, chỉ dặn hai người đợi một lát sẽ có sổ chứng nhận.
Lúc ngồi đợi Diệp Ân Tuấn chỉ châm biếm một câu
– Đúng như ý nguyện của cô rồi.
An Nhiên trầm mặc. Chuyện này đâu phải cô muốn, cô cũng đâu biết cái gì.
Lấy giấy đăng kí xong Ân Tuấn đưa An Nhiên về trường. Trước khi đi còn nói
– Cô dọn về chỗ của tôi ở đi, nếu không ba tôi lại trách mắng tôi không lo cho cháu rơi của ông ta đàng hoàng.
– Không cần đâu, tôi đang còn đi học, cũng không ảnh hưởng gì đến đứa bé. Cảm ơn !
Anh ta cũng không nói gì nữa, lái xe trở về tập đoàn.
An Nhiên thầm chửi trong lòng, tính khí anh ta thật khó chịu. Nhìn quyển sổ nhỏ màu đỏ trong tay mà lòng có chút chua xót. Cô quay lưng đi lên, vẫn là bóng lưng xinh đẹp nhưng lại có chút gì đó rất cô độc. Thời gian gần đây cô đã bỏ lỡ rất nhiều bài quan trọng vì không đi học đủ, cho dù có các bạn cùng truyền đạt lại vẫn không đủ để cô hiểu hết. Bây giờ cô quyết định sẽ chăm chỉ học tập trở lại và chăm sóc thật tốt cho đứa bé, ổn định lại tinh thần. Cô vẫn còn có 3 người bạn tốt.
Cô sẽ cố gắng để quay lại cuộc sống như bình thường. Vẫn sẽ đi học chăm chỉ và lo cho em bé thật tốt.
Kể từ khi An Nhiên trở thành con dâu nhà họ Diệp thì Diệp phu nhân vẫn luôn không vui, bà ta ghét Hạ An Nhiên vì cô mưu mô cướp mất vị trí vốn có của Tịch Uyên. Vậy nên bà đã gọi Tịch Uyên đến Diệp gia để nói chuyện với cô ta. Cô ta liền ấm ức nói với Diệp phu nhân
– Chẳng phải bác đã có con dâu rồi sao? Còn gọi con đến đây...
– Tiểu Uyên à, bác cũng đâu có muốn như vậy. Con biết mà, xưa nay bác vẫn luôn muốn con là con dâu bác đấy thôi.Bác cũng không thích loại người như Hạ An Nhiên. Vị trí của cô ta sao bằng con được, người trong Diệp gia đều nói như vậy. Bác nghe bác trai nói rằng hôn lễ của cô ta và Ân Tuấn sẽ không tổ chức nữa.
– Thật sao ạ?
– Tất nhiên rồi, lời bác trai nói sao có thể không tin được. Con yên tâm, sau khi cô ta sinh con xong sẽ ép cô ta ly hôn với Ân Tuấn để trả lại vị trí cho con.
– Như vậy... có được không ? Con hơi sợ...
Tuy nói vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn rất vui. Chỉ cần vị trí của cô ta trong lòng Diệp phu nhân không thay đổi, Diệp Ân Tuấn không yêu Hạ An Nhiên thì cô ta vẫn sẽ có cơ hội. Dù sao người ngoài cũng chẳng biết An Nhiên và Ân Tuấn kết hôn.