Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 214



Chương 214

Thi Nhân ấn vào ảnh đại diện của người đó, phát hiện là tài khoản của Tiêu Vinh.

Cô nhanh chóng đáp lại: “Để anh thất vọng rồi, không có chuyện gì lớn cả.”

“Ồ, quả nhiên người tốt mệnh không dài, người xấu tai họa ngàn năm, đều là có chuyện như nào anh ta cũng không chết, nhưng ban đầu anh ta đã giết hại bao nhiêu người rồi.”

“Anh có bằng chứng chứng minh Tiêu Khôn Hoằng làm không? Nếu như không có, anh làm như vậy lẽ nào sẽ không hối hận sao?”

“Ai nói tôi không có chứng cứ, nhà họ Tiêu là một chuồng phân khiến người ta buồn nôn, ban đầu tôi không nên được nhận làm con nuôi, em gái tôi như vậy, còn có Bạch Mỹ Đình cũng sẽ không xảy ra chuyện “Chứng cứ gì cơ?”

Thi Nhân nhìn thấy những từ khóa đó, có điều Tiêu Vinh không trả lời cô.

Thật đáng chết, Tiêu Vinh rốt cuộc có bằng chứng gì, nói hung thủ chính là Tiêu Khôn Hoằng?

Cô đăng tin lên Facebook, rất nhanh truyền đi, lượt đọc tăng vọt. Có lời nói xấu, có lời nói châm biếm, nhưng Thi Nhân đều không trả lời, cũng không xem.

Sau khi đóng Facebook, Zalo rung lên vài tiếng.

Mạc Tử Tây: “Nữ thần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay chị muộn như vậy rồi vẫn chưa về, trên mạng những thứ đang lan chuyền đó là thật sao?”

Tiêu Khôn Hoằng bị thương rồi, có người bắt cóc con tôi, dùng nó để uy hiếp chúng tôi.”

“Mẹ khiếp, bà nội nó, là ai? Nói cho em biết!”

Mạc Tử Tây tức giận không ngừng, cô nhìn ba đứa nhỏ lớn lên, lúc nhỏ có thể tự mình thay tã, bốn bỏ lên năm cũng giống như những đứa em của cô.

Bây giờ lại có thể có người dám bắt cóc đứa bé!

“Là Tiêu Vinh, anh ta ép Tiêu Khôn Hoằng kí vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Quang Viễn, lần này người phơ bày thông tin này chính là anh ta. Tử Tây, tôi muốn cô giúp tôi.”

“Đừng lo, chị cứ nói đi. Về phía anh trai em, em cho dù là khóc lóc om sòm lăn lộn cũng phải có một chức vị, đến lúc đó cho bọn họ mở cửa sau.”

“Được, cảm ơn em.”

Thi Nhân nghe thấy câu nói này, trong lòng nhẹ nhõm phần nào.

Tiêu Vinh muốn thâu tóm cả tập đoàn Quang Viễn như vậy, chắc chắn không dễ dàng như vậy, có lẽ Tiêu Vinh vẫn còn thủ đoạn gì đó phía sau chưa lộ ra.

Có điều có lời của Mạc Tử Tây, cô có thể dùng những cách khác để tiếp cận nhà họ Mạc.

Đến lúc có được sự giúp đỡ của nhà họ Mạc, Tiêu Vinh tự nhiên không có cách nào quá hung hăng.

Thi Nhân đặt điện thoại di động xuống, nhìn ba đứa nhỏ, bọn chúng đỏ mắt chờ mong mình, ngoan ngoãn không ồn ào không náo nhiệt.

Cô bước tới: “Ngoan, ngủ rồi sao.”

“Mẹ, khi nào bố về vậy ạ?”

Đứa bé nhỏ trắng rất lo lắng.

“Ngày mai có thể về rồi, sau khi bố tỉnh lại, các con tiếp nhận bố có được không? Bố là bố của các con.”

Thi Nhân cảm thấy mình nên nói với bọn trẻ chuyện này.

“Được ạ, sau này con có thể danh chính ngôn thuận gọi chú ấy là bố đúng không ạ?”

Đứa bé nhỏ trắng vui vẻ. “Đương nhiên rồi.” Thi Nhân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt đứa bé, đứa bé nhỏ trắng chưa quen gật đầu: “Biết rồi ạ.”

“Thật ngoan, mẹ ngủ cùng các con nhé, ngày mai mọi thứ sẽ trở lên tốt hơn.”

Thi Nhân rửa dọn một chút, sau đó nằm lên giường, cô nghĩ rằng bản thân sẽ mất ngủ không ngủ được, có điều ngược lại, không lâu sau đó cô đã ngủ rồi.

Nhưng lần này, cô nằm mơ thấy một giấc mơ rất hỗn loạn.

Cô mơ thấy một vụ nổ, cuối cùng hài cốt của Tiêu Khôn Hoằng cũng không còn nữa, cái gì cũng không tìm được.

Thi Nhân liều mạng gọi tên Tiêu Khôn Hoằng, một người ở trên biển rất lâu rồi.

Cô chợt mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà của phòng bệnh, một lúc sau mới định thần lại hóa ra là một giấc mơ!

Thật may nó chỉ là một giấc mơ!

Thi Nhân nhìn thấy thời gian bây giờ vẫn còn sớm, từ trên giường cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, không ồn ào đánh thức mấy đứa bé.

Cô vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bộ dạng nước mắt đẫm mặt của mình, mới phát hiện thực ra cô có tình cảm với Tiêu Khôn Hoằng, không biết cảm giác đã thay đổi từ rất lâu rồi.

Thi Nhân mở cửa, đi sang bên kia theo bản năng, phát hiện đèn trong phòng mổ đã tắt.

Đồng tử của cô co lại, Tiêu Khôn Hoằng đâu?

“Chị dâu, sao chị dậy sớm vậy? Anh ba mới ra không lâu, còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian, nên không gọi chị.”

“Dẫn tôi đi xem xem.”

Thi Nhân đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt trong lòng lo lắng, nhìn thấy người đàn ông bịt kín mặt bằng ống kia, trên mặt đeo bình thở ô-xy, căn bản không thể nhìn rõ.

Tay cô chậm rãi đặt lên trên mặt kính: “Tình hình như nào rồi?”

“Trên người anh ba có rất nhiều vết thương và vết bỏng, có điều những thứ đó đều không quan trọng, đầu của anh ấy bị vật gì đó đập vào, bây giờ vẫn còn ứ máu, không biết hậu quả sẽ thành như nào.”

Thi Nhân cắn môi: “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Đã liên hệ với bác sĩ khoa não ưu tú nhất thế giới, bệnh án của anh ba cũng đã được gửi đi rồi, một thời gian nữa cũng mới có phương án điều trị. Bây giờ trước mắt là đợi vết thương trên người anh ba hồi phục lại, nếu không cơ thể quá yếu cũng không thể giữ được.”

Thi Nhân che miệng, cô lặng lẽ rơi nước mắt.

Xin lỗi, Tiêu Khôn Hoằng.

Tôi luôn nghĩ rằng nhà họ Tiêu là con mãnh thú, nhưng lơ là anh cũng tránh xa nhà họ Tiêu.

Tôi luôn chống lại sự đến gần của anh, nhưng anh không biết trong đó, với tôi và những đứa bé đã làm rất nhiều chuyện.

Anh nhất định phải khỏe lại, tương lại chúng ta còn dài!

Hai người đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thi Nhân đến gần hành lang thấy bên ngoài có không ít xe tư nhân, thậm chí còn thấy một vài máy chụp hình.

“Tại sao phóng viên lại ở bên ngoài?”

“Đoán chừng là do Tiêu Vinh tiết lộ ra ngoài.”

Thi Nhân sắc mặt trở lên lạnh lùng hơn nhiều: “Bên tập đoàn có chuyện gì rồi?”

“Trước mắt vẫn không có gì, ông Tiêu vẫn luôn bận rộn với việc bên đó của tập đoàn, tôi phụ trách tình hình sức khỏe của anh ba.”

Lúc này, trợ lý Tiêu vội vàng chạy tới: “Bà chủ, Tiêu Vinh bắt đầu hành động rồi, nghe nói văn bản chuyển nhượng cổ phần do ông chủ ký, đã đem đến phòng công chứng rồi, bây giờ các cổ đông lớn đều đã biết chuyện.”

Quả nhiên, hôm qua Tiêu Vinh nghe cô nói Tiêu Khôn Hoằng không có chuyện gì, Tiêu Vinh đã không thể nhịn được nữa.

“Bà chủ, các cổ đông lớn đều nhao nhao yêu cầu gặp ông chủ. Nếu như Tiêu Vinh tổ chức họp đại hội cổ đông, vậy sẽ không kịp nữa rồi “Sắp xếp một chút đi, tôi đi gặp bọn họ.”

Thi Nhân biết rằng cuối cùng ngày này cũng sẽ đến, tập đoàn Quang Viễn là tâm huyết của Tiêu Khôn Hoằng, cho dù thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ bảo vệ nó.

“Chị dâu, những cổ đông đó có thể ăn hiếp chị, em sẽ đi cùng chị.”

“Không cần đâu, em ở lại bệnh viện theo dõi tình trạng của Tiêu Khôn Hoằng đi, còn tiện thể giúp chị để ý mấy đứa bé”

Thi Nhân bây giờ sớm đã không còn là bé bỏng gì nữa.

Lúc cô ở phòng thiết kế của nước Mỹ, ai cũng đã từng gặp qua?

Thi Nhân cùng trợ lý Tiêu rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến gara dưới tầng hầm, cô gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Tử Tây, đối phương rất lâu mới nghe máwa “Alô, ai gọi điện sớm vậy!”

“Là tôi, Tử Tây. Bây giờ tôi muốn cô giúp tôi.”

“Nữ thần?”

Cơn buồn ngủ của Mạc Tử Tây tan biến hoàn toàn, cô vỗ vỗ vào mặt mình: “Chị nói đi, có chuyện gì vậy?”

Tôi muốn đến tập đoàn Quang Viễn mở đại hội cổ đông, thay mặt Tiều Khôn Hoằng. Trận này không thể không đánh, cô phải giúp tôi, bây giờ tôi cần người trang điểm, và nhà tạo mẫu.”

“Tôi hiểu rồi, lập tức sắp xếp, nói cho tôi địa chỉ tôi lập tức đến.”

Thi Nhân liếc nhìn trợ lý Tiêu một cái: “Ở đâu thì thích hợp?”

Trợ lý Tiêu lập tức đi sắp xếp, nói thật thấy bà chủ của mình bình tĩnh như vậy, từ tận đáy lòng cũng thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ nếu như bà chủ không đứng lên nói ra, tập đoàn Quang Viễn thực sự sẽ gặp nguy hiểm.

Cô vừa mới cúp điện thoại, Zalo gửi ~ đến một tin nhắn: “Trận chiến bắt đầu rồi, hãy nghĩ cách tốt nhất bảo vệ tập đoàn Quang Viễn đi.”

Người gửi tin nhắn đó chính là Tiêu Vinh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.