“Cô phải ở đây chăm sóc, nói đúng hơn là trông chừng cô ta cả ngày. Nếu có sơ suất gì, có lẽ cô biết mình sẽ bị phạt như thế nào chứ?”
Mục Duật chỉ tay về phía Tư Kỳ lạnh lùng cảnh cáo A Lệ, khiến cô ấy sợ hãi đến cả câu trả lời cũng mang theo run rẩy:
“Vâng…”
Chìa khoá đóng mở dây xích có hai chiếc, hắn đưa một chiếc cho A Lệ, không cần dặn dò gì, chỉ lẳng lặng phóng ánh mắt lạnh băng mà như thiêu đốt người đối diện cũng đủ làm cho người khác vô thức mà tuân theo.
Kể từ hôm đó, ngày bình thường mà Mục Duật không phải đi công tác thì sáng A Lệ ở bên Tư Kỳ, đến tối hắn sẽ thay thế A Lệ mà “chăm sóc” cho cô.
Vài ngày sau, tại thư phòng Mục Gia.
“Đã cho người xử lý rồi? Vậy cái này là cái gì? Duật à, từ trước đến nay ta luôn tin tưởng cháu, tại sao có thể sơ suất như thế?”
Mục Duật liếc sơ qua tờ báo trên mặt bàn, nội dung viết về hắn và “cô gái bí ẩn” ở sân bay, đôi mày kiếm lại càng nhíu chặt nhưng trên mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh. Hắn lãnh đạm nói với lão thái thái:
“Việc này là do cháu xử lý chưa gọn gàng, cho cháu nửa ngày toàn bộ việc này sẽ biến mất.”
Lão thái thái đẩy gọng kính lão một cách tao nhã, trong ánh mắt không biết hiện lên bao nhiêu phẫn nộ:
“Được, ta cho cháu cơ hội. Cạnh đó, ta cũng nhắc nhở cháu về mối quan hệ giữa cháu và Khương Lan. Cháu và cô gái kia như thế nào, ta không quan tâm nhưng Khương Lan là vợ cháu, tuy là một cuộc liên hôn nhưng hai đứa cũng bên nhau từ nhỏ, đừng lạnh nhạt với Khương Lan. Ta còn nhiều hạng mục cần hợp tác với Khương Gia, nếu họ biết cháu đối xử không tốt với Khương Lan sẽ không hay đâu.”
“Cháu biết rồi. Không còn gì nữa cháu ra ngoài xử lý công việc.”
Khi hắn bước đến mép cửa, đằng sau lão thái thái lại lên tiếng nhắc nhở, âm điệu có vài phần cảnh cáo:
“Đặt đại cục làm trọng, đừng để tình cảm lấn át.”
Hắn khẽ khựng lại vài giây, sau đó trầm trầm trả lời “cháu biết” rồi sải bước chân dài ra ngoài.
———————
Tuy Tư Kỳ đang mang thai nhưng Mục Duật hắn vẫn phát sinh quan hệ với cô. Mỗi lần chống đối hắn hắn liền làm t*nh với cô để đe dọa. Công việc áp lực hắn cũng làm t*nh với cô để giải tỏa. Thậm chí… không có một lý do chính đáng nào, chỉ là nhục dục nổi lên, hắn cũng sẽ đè cô ra mà làm t*nh.
Thời gian đầu, Tư Kỳ phản kháng rất quyết liệt, tiếng kêu cứu thảm thiết trong đêm tối, rồi lại quay ra van xin.
…
“Gọi tên… tôi.”
Tư Kỳ thà cắn chặt môi dưới đến mức bật máu cũng không muốn rên rỉ, gọi tên hắn.
Ở trên người cô, Mục Duật hung hăng đâm mạnh vật nam tính khủng bố vào sâu bên trong, nghiến răng dùng tay thô bạo cạy miệng cô ra, gầm gừ trong cuống họng:
“Tôi bảo cô… gọi tên… tôi, Mộc Tư Kỳ.”
Vì bên dưới quá đau, quá trướng mà bên trên hắn lại dùng khí thế băng lạnh đàn áp cô, dù không muốn nhưng miệng của cô cứ phát ra âm thanh kì lạ. Trong vô thức, Tư Kỳ gọi tên hắn lúc nào không hay:
Ngữ điệu trong trẻo pha chút khàn khàn của việc kích t*nh khiến âm thanh phát ra vô cùng mê hoặc, đó là thứ mà Mục Duật chìm đắm vào và muốn chiếm đoạt sạch sẽ nó. Hắn điên cuồng xâm chiếm bên dưới lẫn bên trên, thân thể Tư Kỳ bị hắn khoá kẹp dưới thân, như muốn nuốt hết, như muốn khảm cả cơ thể xinh đẹp ấy vào trong mình.
Thời gian hắn bắt đầu chạy nước rút, mỗi cú nh*p đều khiến Tư Kỳ thần hồn đảo loạn, đau đớn không ngớt.
“Duật… ưm, làm ơn… tôi xin… anh… a… a… a.”
…
Cho dù có làm ra bộ dạng gì, Mục Duật đều không hài lòng, hắn vẫn tiếp tục, tiếp tục dày vò cô. Chỉ hận không thể làm cô mọi lúc.
Những ngày tháng đó không chỉ nhục nhã về mặt thể xác mà Tư Kỳ còn bị người nhà Mục Gia hành hạ về mặt tinh thần, nhiều nhất chính là vợ hắn, Khương Lan. Chửi bới không thôi chưa đủ, còn bày trò khiến cô không còn mặt mũi nhìn mặt người khác.
Cô ta nói Tư Kỳ hãy buông tha cho chồng mình nhưng cô ta nào biết Tư Kỳ mới là người cần được buông tha!
Ngày qua ngày, dần dần Mộc Tư Kỳ vẫn luôn hào sảng, ngây thơ năm nào chỉ còn là một cái xác biết đi, cô đã bị đồng hoá cùng chiếc xích sắt lạnh lẽo. Đến cả A Lệ cũng không thể cùng cô nói chuyện được nữa.
Thời gian vô cùng tàn nhẫn, lúc người ta muốn nó chạy chậm thì đi qua nhanh như một giấc ngủ. Đến lúc muốn nó trôi qua thật nhanh thì nó lại được tính bằng từng giây, từng phút, tưởng chừng đếm mãi… đếm mãi vẫn không hết.
Vào ngày Tết năm đó, A Lệ vì hoàn cảnh nên đã ở lại làm thêm, ở bên cạnh Tư Kỳ bầu bạn, chăm sóc những ngày này.
Mục Duật đã đi công tác bên Anh Quốc từ rạng sáng ngày mùng hai.
Mùng ba, con cháu Mục Gia đi lại biệt thự để chúc Tết. Vào tầm trưa trưa, có vài đứa trẻ nghịch ngợm đi sau A Lệ rồi vào phòng Tư Kỳ quậy phá, hết thảy bọn chúng đều gọi cô là “hồ ly tinh” còn có đứa rủa cô “chết đi”. Cô đành nhẫn nhịn vì trong nhà này làm gì có ai xem cô là người.
Vào đêm mùng ba, trời bỗng dưng nổi trận giông bão, mây mù sấm chớp đùng đùng. Báo hiệu của một điềm tồi tệ.
Trong căn phòng nhỏ mịt mờ u tối của Tư Kỳ.
“Tư Kỳ sắc mặt cô…”
“Aa… đau quá, bụng tôi đau… quá!!”
A Lệ hoảng hốt nói không rõ lời:
“Hay là… hay là sắp sinh? Chẳng phải bác sĩ bảo hai tuần nữa mới đến ngày sao?”
“Aaaa.”
Tư Kỳ thét lên vô cùng đau đớn, cô quằn quại trên chiếc giường, trời thì lạnh mà mồ hôi trên người cô vã ra thấm ướt hết chiếc váy.
A Lệ sốt sắng hơn bao giờ hết, cô định chạy ra ngoài gọi người thì bị Tư Kỳ gọi lại:
“Đừng… đi, giúp tôi… mau giúp tôi…”
Bên ngoài trời mưa to, người trong nhà hầu hết đều đã đi ngủ, bây giờ ra ngoài nếu không kịp thì Tư Kỳ sẽ… nên A Lệ buộc phải ở lại, dùng kiến thức ít ỏi giúp Tư Kỳ vượt cạn.
Tiếng kêu la thảm thiết của Tư Kỳ như đồng nhất cùng với tiếng sấm chớp xé toạc trời đêm bên ngoài ô cửa sổ….
Bé con… cuối cùng cũng thuận lợi ra đời!
Khi nhìn được mặt con, Tư Kỳ cười mãn nguyện sau đó kiệt sức ngất đi.
Rạng sáng mùng bốn Tết, theo lời người ta kể lại, có một cô gái thân áo màu xám kéo vali chạy nhanh ra ngoài, nước mắt như các hạt ngọc đua nhau rơi xuống, vô cùng tội nghiệp…