*Thả tôi ra...các người là ai ? Sao lại đưa tôi đến đây ?
Lồn quá !
//Dịch đội trưởng, anh đến rồi.
Kiều Tâm nghe giọng nói khá quen thuộc, ngước mặt lên nhìn. Thấy Dịch Phong Càn đang đứng oai hùng trước mặt mình thì khẽ nhíu mày.
'Sao ? Kiều thiếu gia có ý kiến gì ?
*Mộ Thuần đâu ? Bảo cô ta "có giỏi thì cút ra đây cho tôi, đừng ném đá giấu tay".
- Ha ha...Kiều thiếu gia nghĩ nhiều rồi, ném đá giấu tay không phải là tính cách của Mộ Thuần tôi.
*Mộ Thuần, cô nhanh trả tôi ra.
- Kiều thiếu gia, chớ có vội.
*Cô muốn làm gì tôi ? Diễn Quân sẽ rất tức giận nếu biết cô ra tay với tôi.
Mộ Thuần cười nhạt "Đương nhiên sẽ không để cho anh ấy biết được".
*Mộ Thuần...cô muốn làm gì ?
- Chậc ! Nhìn cái dáng vẻ khẩn trương của Kiều thiếu gia mà thương ghê vậy đó à.
*Đủ rồi, ả đê tiện.
- Kiều thiếu gia nói không sai, Mộ Thuần tôi đê tiện...tôi đê tiện nên mới hạ thuốc Diễn Quân, xoá đi ký ức của tôi trong suy nghĩ của anh ấy.
*Cô đã biết rồi sao ?
Đương nhiên !
*Giờ cô muốn làm gì tôi ?
- Tôi thấy Kiều thiếu gia thích nghiên cứu sinh như vậy...không biết anh có hứng thú nghiên cứu về TNT không nhỉ ?!
*ý của cô là sao ?
- Minh cùng nhau thử nghiên cứu một chút nhé !
Kiều Tâm nhíu mày "Cô muốn làm gì ?
- Haiz...anh đã hỏi câu này quá nhiều lần rồi, không mỏi miệng à ?
*Cô...
- Vội quá làm gì, anh sẽ biết ngay thôi.
Mộ Thuần liếc mắt ra hiệu với Dịch Phong Càn.
Hiểu ý của Mộ Thuần, Dịch Phong Càn mang ra vô số những cái hộp thiếc to to nhỏ nhỏ, và còn có rất nhiều loại bom, nhìn sơ qua thôi đã thấy trên mười loại bom.
Kiều Tâm thoáng nghe toát mồ hôi lạnh "Mộ Thuần, cô muốn làm gì tôi ?"
- Anh thử đoán xem !
*Diễn Quân sẽ không bao giờ tha cho cô đâu.
- Thì cứ mặc kệ anh ta, giết anh thì giết thôi. Chẳng lẽ Diễn Quân lại giết tôi để trả thù cho anh à.
*Cô điên à ?
Mộ Thuần lạnh lùng nhìn về phía Dịch Phong Càn.
Như hiểu được ý tứ trong đáy mắt của Mộ Thuần, Dịch Phong Càn treo lên người Kiều Tâm một chùm bom.
*Các người làm gì đây ? Mộ Thuần, cô điên thật rồi. Giết người là phạm pháp đó...
- Không cần Kiều thiếu gia phải nhọc tâm, tôi làm việc gì cũng sẽ cân nhắc rất cẩn thận.
Kiều Tâm cảm giác như cả người mình đều ướt đẫm mồ hôi.
- Sao vậy ? Sao lại run quá vậy ?
*Cô...tôi sẽ sớm vạch mặt cô...để cho Diễn Quân biết rõ cô là loại người như thế nào.
- Hẹn giờ đi.
Dịch Phong Càn đón lấy chiếc remot mà Mộ Thuần ném sang.
Một lúc sau...
Tít...
*Cô nhanh hạ lệnh cho hắn ta gỡ bom ra khỏi người tôi.
Tít...
Kiều Tâm hốt hoảng khi tiếng tít càng lúc càng phát ra rất lớn "Mộ Thuần, cô nhanh bảo hắn gỡ bom ra khỏi người tôi ngay".
Mộ Thuần nhếch môi cười "vội làm gì, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi mà !"
Ầm...
*Khụ....khụ..a..a...
'Thôi chết rồi tiểu thư, bom chùm này bị lỗi rồi, nổ trước thời gian quy định.
*Khụ...khụ...các người...các người...
Nhìn toàn thân Kiều Tâm bị cháy đen, áo quần rách tả tơi, Mộ Thuần không nhịn được cười "Ha ha..."
*Mộ Thuần, tôi sẽ không tha cho cô.
-
Dịch Phong, anh không thấy chùm bom vừa rồi bị lỗi à ?
'Đúng là lỗi rồi tiểu thư !
- Thế anh không biết lấy chùm khác à ? Anh tiếp đãi Kiều thiếu gia như vậy gọi là thiếu chu đáo, không sợ bị Kiều thiếu gia trách tội à ?
'Tuân lệnh tiểu thư, để tôi lấy chùm bom khác phục vụ cho Kiều thiếu gia.
*Tôi không cần các người phục vụ. Nhanh thả tôi ra, nếu không thì các người không gánh tội không nổi đâu.
- Dịch Phong, anh còn không nhanh thử xem chùm bom này có bị lỗi không.