Nhìn vết thương trên cổ Mộ Thuần không còn chảy máu nữa, có lẽ là vì không còn máu để chảy. Lòng Hàn Trạch Đông đau như thắt "Thuần Thuần...anh xin lỗi vì đã đến muộn, mới để em thành ra thế này !"
Hàn Trạch Đông kiểm tra một lượt, anh cảm nhận được Mộ Thuần vẫn còn mạch đập, tuy rất yếu ớt gần như không thể cảm nhận được, nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, anh cũng không từ bỏ.
'Có người đã đặt chân đến đây ! Phải chăng đây là bọn đã ra tay bắt cóc Thuần Thuần, họ đuổi đến tận đây sao ?
Hàn Trạch Đông nhặt con dao bên cạnh Mộ Thuần "đây là của kẻ sát nhân để lại, Thuần Thuần em phải cố gắng...kẻ đó quá độc ác, em không thể cứ như vậy mà tha cho hắn !"
Thấy Mộ Thuần nằm giữa vũng máu, Hàn Trạch Đông biết cô đã mất máu quá nhiều. Bao nhiêu đau đớn và mệt mỏi trong anh như đã hoàn toàn tan biến, có lẽ là vì quá lo lắng cho cô nên anh đã quên đi bản thân mình.
Hàn Trạch Đông tìm vài dây mây và nhanh chóng cõng Mộ Thuần trở về lều.
'Thuần Thuần, anh sẽ truyền máu cho em. Em nhất định phải mạnh mẽ lên, em nhất định phải vượt qua.
Nhìn vào sợi mây trên tay mình, Hàn Trạch Đông nhíu mày "có lẽ là em sẽ rất đau vì sợi dây mây này quá to, nhưng rất tiếc chúng ta không còn có lựa chọn nào khác".
Hàn Trạch Đông thầm nghĩ "cũng may là mình thuộc nhóm máu hiếm".
Hàn Trạch Đông tiến hành việc truyền máu cho Mộ Thuần, anh không chắc chắn sẽ thành công, anh không chắc chắn sẽ cứu được cô. Anh biết việc truyền máu này rất nguy hiểm cho bản thân anh, nếu anh chết đi mà cô được sống sót...với anh, đó là một việc rất xứng đáng. Ngộ nhỡ như cả hai cùng chết, với anh đó cũng là một niềm vui.
'Thuần Thuần, tiếp theo...em hãy tự mình phấn đấu, nếu còn có kiếp sau, hy vọng sẽ được gặp lại em'.
Cơn rát buốt len qua hồn, Mộ Thuần nhíu mày "đau...đau quá".
Mi mắt cô khẽ động "Hàn Trạch Đông, anh đâu rồi !"
Cảm nhận được Mộ Thuần có dấu hiệu tỉnh lại, Hàn Trạch Đông mỉm cười, tay anh nắm chặt tay cô và rất nhanh sau đó anh đã ngất đi vì đã mất máu quá nhiều.
Mộ Thuần cô gắng hết sức để nâng mi mắt lên nhìn quanh, thấy Hàn Trạch Đông nằm yên bất động bên cạnh mình, tay anh vẫn còn nắm chặt bàn tay cô "Hàn Đông...anh ấy, anh ấy...sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như vậy chứ, không cần mạng nữa rồi sao ?"
Nước mắt Mộ Thuần bất giác rơi tuôn "Hàn Đông, anh thật ngốc !"
Cô cố gắng gượng dậy để ngăn chặn việc truyền máu, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì anh sẽ chết mất.
*Diễn Quân, tôi sẽ xoá đi những ký ức liên quan đến Mộ Thuần, từ đây về sau trong ký ức của cậu tuyệt đối không còn người tên Mộ Thuần.
Sau khi tiêm xong thuốc cho Diễn Quân, Kiều Tâm cười tươi "Diễn Quân, đây là nghiên cứu thành công nhất của tôi, đương nhiên cậu là người đầu tiên được sở hữu thứ quý giá này".
"Kiều Tâm"
*Diễn Quân, cậu dậy rồi !
Diễn Quân nhíu mày "sao tôi lại bị thương vậy, đã xảy ra chuyện gì ?"
*ồ, vài hôm trước cậu đến thăm tôi, trên đường đến đây...trực thăng của cậu gặp lốc xoáy.
"Sao tôi không nhớ gì vậy ?"
*Có lẽ là do lúc ấy cậu quá hoảng loạn.
Diễn Quân mỉm cười "cũng may là còn giữ được cái mạng này !"
*Cậu nói đúng đó Diễn Quân. Để tôi đưa cậu ra ngoài bãi biển hóng gió.
"Được !"
*Xin lỗi nhé Diễn Quân, cậu chỉ có thể là của tôi và ở bên cạnh tôi. Chỉ có tôi mới mang lại bình yên và hạnh phúc đến cho cậu.
Diễn Quân nhìn hoàng hôn trên biển, lòng thoáng buồn, anh thấy mình như mất mát đi thứ gì đó rất quan trọng. Hải âu vẫn từng đàn bay lượn trên bầu trời, sóng biển từng cơn lăn tăn đuổi nhau vào bờ.
*Cậu sao vậy Diễn Quân ?
"Không biết nữa, chỉ thấy lòng rất buồn thôi"
Kiều Tâm nhíu mày "sao lại buồn, đang nhớ đến ai sao ?"