Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 27



"Vậy lúc anh đánh vui lòng đánh chính mình một trận, cảm ơn." Ôn Thất Bạch nằm sấp trên giường, điện thoại di động dán vào bên tai, cầm lấy kịch bản.

Thời gian Tô Cảnh Dược mỗi ngày gọi điện thoại đều rất cố định, thời gian cúp điện thoại cũng rất cố định, mỗi lần đều đúng thời gian, Ôn Thất Bạch vừa vặn mệt mỏi, anh vừa vặn cúp điện thoại.

Chẳng qua, Ôn Thất Bạch bấm ngày tính toán, Tô Cảnh Dược nói anh muốn đi công tác một tuần, hiện tại cũng đã qua mấy ngày.

"Ngày mai nhiệt độ hạ xuống, cậu nhớ mặc dày hơn." Tô Cảnh Dược dặn dò một câu cuối cùng.

Ôn Thất Bạch mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng, cuộn chăn khép mắt lại.

Tô Cảnh Dược cúp điện thoại, ánh mắt trở lại một phần tư liệu trên bàn.

Người đàn ông trong ảnh tràn đầy sức sống, ba chữ "Trình Thiên Ý" trên cột tên hết sức rõ ràng.

Tô Cảnh Dược cười nhạo một tiếng, xem ra chuyện này không đơn giản như anh nghĩ.

"Tô tổng, cậu Trình vừa rồi phái người đưa thiệp mời tiệc tối ngày mai, ngài muốn không? "Thư ký thấy Tô Cảnh Dược gọi điện thoại xong mới cung kính gõ cửa, đưa thiệp mời vào.

"Cậu Trình? Trình Thiên Ý? "Tô Cảnh Dược mở thiệp mời ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đăm chiêu, vì đưa Trình Thiên Ý lên giường anh, Trình gia quả thực là hao hết tâm cơ.

"Vâng. "Thư ký không biết Tô Cảnh Dược rốt cuộc là có ý gì, chỉ là trả lời thật, lần này là lần đầu tiên cô đi theo Tô Cảnh Dược đi công tác, lại càng không dám phạm sai lầm chút nào.

"Đặt vé máy bay ngay bây giờ, tôi sẽ trở về." "Tô Cảnh Dược đã lười cãi nhau với Trình gia, công việc đã sớm hoàn thành, sự tình cũng điều tra không sai biệt lắm, anh đã không còn nhẫn nại dây dưa nữa.

"Vâng. "

Ôn Thất Bạch buổi tối ngủ không được ngon, lúc làm mèo cũng vậy, lăn qua lăn lại có thể lăn xuống giường, khiến Tô Cảnh Dược cũng rất đau đầu, trải thảm thật dày bên cạnh giường cũng không yên tâm, mỗi buổi tối đều phải ôm ngủ.

Liên tiếp một năm cùng giường chung gối, Ôn Thất Bạch đã quen, thậm chí có đôi khi Tô Cảnh Dược ngủ khá muộn, vừa lên giường Ôn Thất Bạch đã có thể chuẩn xác lăn vào trong ngự.c anh.

Tối nay cũng như vậy, trong chăn đột nhiên có thêm một cái gối ôm hình người quen thuộc, Ôn Thất Bạch dụi dụi mắt, buồn ngủ híp mắt nhìn qua, Tô Cảnh Dược dưới ánh đèn lờ mờ hướng về phía cậu nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng.

"Tiểu Hắc, lại đây. "Giọng nói của Tô Cảnh Dược trầm thấp mê người, dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ giống như hư ảo.

Không biết có phải là ngủ mơ màng hay không, Ôn Thất Bạch cũng ngoan ngoãn bò qua, tựa đầu lên cánh tay Tô Cảnh Dược, lúc này mới khép mắt lại.

Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười, Ôn Thất Bạch thật sự là cho anh một niềm vui lớn lớn, không hổ là anh ngay cả ngủ cũng không ngủ, cả đêm chạy về.

Nhiệt độ thân thể Tô Cảnh Dược cao hơn Ôn Thất Bạch một chút, giống như lò sưởi hình người, làm cho Ôn Thất Bạch nhịn không được muốn cọ.

Cọ một đêm cậu mới đột nhiên phát hiện không đúng, hình như cậu đã trở về hình người.

Lập tức từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, Ôn Thất Bạch chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tô Cảnh Dược phóng đại trước mặt, có một loại cảm giác nằm mơ.

Sau khi giơ tay lên xác nhận mình là người nhiều lần, lúc này mới lăn ra khỏi ngự.c Tô Cảnh Dược, quá mất mặt, mình thế mà giống như lúc làm mèo ôm cổ Tô Cảnh Dược, còn cọ vào ngự.c anh.

"Thế nào? Tỉnh ngủ liền muốn không nhận nợ sao? "Tô Cảnh Dược chống đầu cười như không cười nhìn cậu, "Đêm qua lúc đùa giỡn lưu manh sao lại không nghĩ tới hậu quả? "

Ôn Thất Bạch nhìn một vòng phát hiện nơi này chính là phòng khách sạn của mình, hơn nữa đêm qua Tô Cảnh Dược còn đi công tác bên ngoài, sáng nay đã xuất hiện trên giường cậu, chuyện này quá ảo ma.

"Anh, anh vào bằng cách nào! "Ôn Thất Bạch trước khi đi ngủ đều có thói quen kiểm tra cửa sổ có khóa hay không, cậu phi thường xác định đêm qua cậu đã khóa cửa.

Tô Cảnh Dược chống người ngồi dậy, kéo Ôn Thất Bạch từ bên giường trở về, lúc này mới nhướng mày, ngữ khí vi di ệu mở miệng, "Cậu đã quên rồi sao? Đêm qua là cậu mở cửa cho tôi, cậu còn gọi tôi..."

Nói đến đây, Tô Cảnh Nhảy dừng một chút mới tiếp tục mở miệng, "Chủ nhân, kỳ quái, tôi đã làm chủ nhân của cậu từ khi nào rồi, hả? "

Ôn Thất Bạch bị túm áo ngủ, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Cảnh Dược vừa mới tỉnh ngủ buổi sáng, nhìn miệng điêu nói phét của anh, nếu cậu thật sự tin tưởng Tô Cảnh Dược, cậu cũng đừng làm diễn viên nữa.

Tô Cảnh Dược cố ý giả bộ đứng đắn cũng không giả bộ được, nếu như không phải sợ cậu bị dọa chạy mất, hiện tại anh liền muốn muốn thằng nhóc này, sau đó đem cậu hung hăng đặt ở trên giường...

Ánh mắt Tô Cảnh Dược càng ngày càng ý vị không rõ, Ôn Thất Bạch chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhanh chóng chui ra trong ngự.c anh đi rửa mặt.

"Hôm nay có quay phim không? "Tô Cảnh Dược đi theo vào phòng tắm, tựa vào cửa phòng tắm nhìn Ôn Thất Bạch rửa mặt.

Ôn Thất Bạch đang đánh răng, liếc anh một cái, hàm hồ không rõ trả lời, "Nếu không thì sao? "

Đồng hồ sinh học của cậu luôn tương đối đúng giờ, nhưng hôm nay đã trễ gần hai mươi phút, mỗi lần gặp Tô Cảnh Dược đều không có vận khí tốt.

Cửa phòng bị gõ, quản lý khách sạn đưa tới một bộ dụng cụ rửa mặt, lúc nhìn thấy Tô Cảnh Dược cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có ngoài dự liệu, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt "Tôi hiểu được". Ôn Thất Bạch liền biết quản lý này tuyệt đối là một chân với Tô Cảnh Dược.

"Hôm nay anh có về không?" Ôn Thất Bạch nhổ nước súc miệng, lúc này mới nghiêng mắt nhìn qua.

Tô Cảnh Dược đưa tay qua, khẽ nâng cằm Ôn Thất Bạch lên, cười đùa, "Ý tứ những lời này của cậu, chủ nhân có thể lý giải là vì cậu không nỡ để chủ nhân đi sao?"

Ôn Thất Bạch xuy một tiếng, vỗ tay Tô Cảnh Dược ra, vòng qua anh đi ra khỏi phòng tắm.

Tô Cảnh Dược cả đêm cũng không ngủ nhiều, sáng sớm lại đùa giỡn cùng Ôn Thất Bạch, sau khi Ôn Thất Bạch đi anh liền nằm sấp trên giường.

Đùa giỡn lưu manh cũng phải dưỡng sức mới có thể sức chiến đấu level max.

Hôm đó lúc quay phim giữa giờ nghỉ ngơi, Ôn Thất Bạch đang cùng Ninh Phàm cắn hạt dưa, quay đầu liền nhìn thấy Tô Cảnh Dược cùng Chương Kỳ sóng vai mà đến, mỹ danh là thị sát.

Ninh Phàm hạt dưa cũng không ăn, tìm cớ muốn chuồn đi.

Ôn Thất Bạch ha hả cười lạnh, kéo Ninh Phàm trở về, thật sự là không đủ ý tứ, còn muốn chạy.

"Anh...Anh... Ôi, Tô tổng. "Ninh Phàm sợ tới mức giống như chim cút, lắp bắp ngay cả lời nói cũng không nói được.

Tầm mắt Tô Cảnh Dược cười như không cười, đảo qua trên người Ninh Phàm, Ninh Phàm sợ tới mức trực tiếp trốn phía sau Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch đang ăn hạt dưa làm nền:...

"Vị này chính là nam số một nhỉ. "Tô Cảnh Dược kéo ghế ngồi trước mặt Ôn Thất Bạch, từ trong tay cậu lấu hạt dưa.

Ôn Thất Bạch gắt gao túm lấy không buông tay.

Độ cong khóe môi Tô Cảnh Dược càng lúc càng lớn, tầm mắt từ đôi bàn tay trắng nõn thon dài của Ôn Thất Bạch di chuyển lên trên, lưu luyến vài phần trên đôi môi mỏng màu nhạt của cậu, sau đó cùng Ôn Thất Bạch nhìn nhau.

Ngữ khí trầm thấp áimuội, "Kẹp chặt như vậy, làm gì? "    

- --
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.