Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 571



CHƯƠNG 571: CHỤP LÉN (14)

‘‘Hút thuốc không?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi Lưu Thượng Vinh.

‘‘Có? Một điếu, cảm ơn.’’ Lưu Thượng Vinh vội vàng gật đầu.

Diệp Lăng Thiên ném cho Lưu Thượng Vinh một điếu thuốc xong, tự mình châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: ‘‘Ông đã làm việc ở nhà Văn Vũ nhiều năm như vậy, theo lý thuyết ông cũng coi là một lão giang hồ ở thành phố A đi.’’ Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi.

‘‘Xem như thế đi, tôi không phải người của Đông Hải, nhưng mà cũng lăn lộn ở thành phố A đã ba mươi năm, lúc tôi mới mười mấy tuổi đã đi theo ông chủ, sau đó làm quản gia, mỗi ngày đi theo ông ấy làm việc, phương diện làm ăn ở trong nhà, tôi đều tham dự. Cho nên nói, ở thành phố A này, mặc kệ là thế lực của bạch đạo hay hắc đạo tôi đều có chút quan hệ.’’ Lưu Thượng Vinh gật đầu nói.

‘‘Vậy tại sao ông ở nhà họ Văn lại khổ sở như vậy?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi, đó là đạo lý rất hiển nhiên, dựa theo tin tức liên quan đến Lưu Thượng Vinh mà Trần Tuấn Lương đã báo cáo, Lưu Thượng Vinh này cũng coi là người làm lâu năm ở nhà họ Văn, mà bây giờ nhà họ Văn có tiền có thế, cho nên Lưu Thượng Vinh này hẳn phải có vị trí cao, mà bây giờ Lưu Thượng Vinh lại đang làm những chuyện này, cả ngày đi theo đằng sau Văn Vũ làm chút việc không thể lộ ra ngoài, cái này đủ để chứng minh ông ta ở nhà họ Văn không thuận lợi như thế nào.

‘‘Không có cách nào, giống như anh đã nói lúc trước, Chim chết quên ná, tôi đến Đông Hải cũng không có gì cả, lúc đi vào nhà họ Văn, khi đó ông chủ chẳng qua cũng chỉ là chủ của một công ty nhỏ, vì công ty này của nhà họ Văn tôi cũng đã phí đi rất nhiều sức lực, nhưng mà, về sau công ty phát triển lớn mạnh, cũng không cần đến loại người như tôi nữa, hơn nữa, bởi vì tôi là người của bà chủ cũ, nên bà chủ mới cũng không thích tôi, sau đó tôi cũng không làm quản gia nữa, luôn làm công việc sai vặt ở công ty, cũng may ông chủ còn niệm chút tình cũ, không đuổi tôi ra khỏi cửa, vẫn luôn để cho tôi phụ giúp cậu cả, tôi cũng có phần cơm ăn, trong công ty thì treo một cái chức danh, mỗi tháng cũng có thể có chút tiền lương.’’ Lưu Thượng Vinh nói đến đây thì thở dài.

Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, cuối cùng nói: ‘‘Như vậy đi, ông cứ làm tốt những gì mà tôi đã sắp xếp cho ông, sau khi làm xong nếu như ông cảm thấy ông không thể tiếp tục chờ đợi ở nhà họ Văn được nữa, có thể tới tìm tôi. Ông cứ yên tâm, giúp tôi làm việc, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu. Chỉ cần ông làm theo những gì tôi nói, sau khi làm xong, tôi cho ông một tỷ rưỡi, đến lúc đó ông cứ đến chỗ tôi lĩnh tiền là được rồi. Về phần ông có muốn theo tôi làm việc hay không, đến lúc đó tự ông quyết định.’’

Lưu Thượng Vinh kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, ông ta thật sự không thể tin được những lời này là Diệp Lăng Thiên nói ra được.

‘‘Làm sao? Cảm thấy tôi đang lừa ông sao? Nếu ông nguyện ý nghe lời tôi, cũng có năng lực đến giúp tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với ông. Nếu như ngược lại, ông không nghe lời thì hậu quả cũng khó lường. Những chuyện sau này thì để sau này rồi nói đi. Bây giờ chúng ta chờ ở chỗ này, chờ anh em của tôi đến, nếu như cậu ta làm xong chuyện ở bên kia, thì tất cả đều dễ nói, nếu như không làm thỏa đáng, ông vẫn nên suy tính một chút xem mạng mình còn giữ được lâu nữa hay không.’’

Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. Thật ra thì anh cũng không có nhiều thù oán gì với Lưu Thượng Vinh, Lưu Thượng Vinh giống như ông ta đã nói như vậy, ông ta chỉ thay người ta làm việc, người mà Diệp Lăng Thiên hận chính là Văn Vũ, là Trương Văn Quân. Trương Văn Quân vì tiền mà trêu đùa tình cảm của Diệp Sương, còn làm ra chuyện hèn hạ như vậy, vậy thì Văn Vũ càng không cần phải nói.

Diệp Lăng Thiên không biết hứng thú đến từ nơi nào, vậy mà lại trò chuyện với Lưu Thượng Vinh hơn một giờ, thông qua lần nói chuyện phiếm này, anh cũng đưa ra được một kết luận, Lưu Thượng Vinh này quả thật là một người rất thông minh, hơn nữa, kinh nghiệm lão làng, dù sao, như ông ta đã nói tới, ông ta đã sờ soạng lần mò ở thành phố A đã hơn hai mươi năm, hơn nữa còn sống hỗn loạn ở mọi tầng lớp, chính mình chỉ là người sinh hoạt ở tầng lớp thấp, nhưng cũng thường xuyên trà trộn vào tầng lớp trên, loại người này chính là người mà Diệp Lăng Thiên cần nhất, bởi vì, công ty của anh hoặc nói bên cạnh anh, cần nhất chính là dạng người như vậy, một người có kinh nghiệm lão làng có thể giúp anh xử lý rất nhiều chuyện.

Hơn hai giờ sau, Trần Tuấn Lương đi lên trên núi.

‘‘Mọi chuyện thế nào rồi?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi.

‘‘Tất cả đã được giải quyết, không có khó khăn gì, chỉ là một đứa bé thôi, nhìn thấy em đi vào, em còn chưa ra tay đã trực tiếp dọa cho cậu ta tiểu ra quần.’’ Trần Tuấn Lương cười nói.

‘‘Đồ vật đã bị tiêu hủy chưa?’’

‘‘Rồi, em trực tiếp phá hủy máy tính của cậu ta rồi, cũng tiêu hủy luôn máy chủ, em cũng cầm ổ cứng về, em dám cam đoan tên nhóc kia cả đời này cũng không dám làm chuyện đó nữa. Hơn nữa, em cũng khiến cho cậu ta bàn giao rõ ràng lại chuyện này, thu âm lại, cũng cầm được chứng cứ. Những chứng cứ này đủ để chứng minh tất cả đều do ông ta sai khiến.’’ Trần Tuấn Lương chỉ vào Lưu Thượng Vinh nói.

Lưu Thượng Vinh nghe được cái này thì biến sắc.

‘Được rồi, ông cũng không nói dối nên cứ như vậy đi. Ông Lưu tự mình xuống núi trở về đi. Tôi nghĩ ông là người thông minh, biết nên làm như thế nào, cũng biết trở về làm thế nào để giải thích chuyện thất bại lần này với Văn Vũ. Tôi chờ tin tức tốt của ông, lưu số điện thoại của tôi vào, có vấn đề gì thì trực tiếp gọi điện thoại báo cáo cho tôi. Tôi đã nói rồi, chỉ cần ông dụng tâm giúp tôi làm việc, tôi sẽ không bạc đãi ông.’’ Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó trực tiếp cùng Trần Tuấn Lương đi xuống dưới núi, chỉ để lại một mình Lưu Thượng Vinh bị dây thừng cột tay ở dưới tàng cây.

‘‘Sao lại bỏ qua cho ông ta?’’ Trần Tuấn Lương tò mò hỏi.

‘‘Được rồi, chuyện này đến nơi đây đã kết thúc, ông ta chỉ thay người ta làm việc, cho nên, chúng ta cũng không cần thiết phải gây rắc rối với ông ta.’’ Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

‘‘Anh không có ý định đối phó với Văn Vũ sao? Muốn trực tiếp bắt anh ta đến đây hay không?’’ Trần Tuấn Lương hung hăng nói.

‘‘Ban đầu tôi cũng có ý nghĩ này, nhưng mà cuối cùng thì bỏ đi. Đây chính là xã hội, mỗi người đều có quyền sống sót, nếu chúng ta không còn lựa chọn nào khác thì cũng không cần phải làm người khác bị thương cũng không cần phải giết người. Hơn nữa, chết cũng không phải là phương thức tốt nhất để trừng phạt một người, cậu đã nghe qua một câu gọi là sống không bằng chết hay chưa? Chuyện này tạm thời đến nơi đây thôi, chuyện còn lại giao cho Lưu Thượng Vinh làm đi, trong tay chúng ta đã có đầy đủ chứng cứ về ông ta, hơn nữa ông ta đã phản bội Văn Vũ, ông ta không còn con đường khác, ông ta sẽ giúp chúng ta làm tốt việc này. Chúng ta cứ trở về trước đi, yên tâm đi ngủ, nên làm gì thì làm, sau đó đợi xem kịch hay là được rồi. Mặt khác, mấy ngày nay cậu đi làm chuyện gì đó. Tìm một cơ hội lẻn vào nhà Văn Vũ, tìm camera quay video mẹ kế của Văn Vũ đang tắm rửa rồi lưu lại, dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình.” Diệp Lăng Thiên cười lạnh nói.

‘‘Được, đây là chuyện nhỏ.’’ Trần Tuấn Lương gật đầu, đã nhiều năm như vậy anh ta đã thành thói quen theo lệnh Diệp Lăng Thiên mà làm việc, cho tới bây giờ cũng không hỏi làm như vậy vì cái gì. Đây chính là sự phục tùng tuyệt đối đã huấn luyện ở trong bộ đội.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.