Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 305



CHƯƠNG 305: NỮ CẢNH SÁT LÝ YẾN (10)

Đúng lúc này, lúc trước đội phó vẫn dẫn theo Diệp Lăng Thiên đi tới hiện trường lại xông vào, kêu lên với Lý Yến: “Tìm được, tìm được rồi.”

“Tìm được cái gì?” Lý Yến nhíu mày hỏi.

“Đội trưởng Lý, tìm được người mà cô ta bảo chúng tôi tìm rồi. Chúng tôi tìm được anh ta trong video giám sát ở đại sảnh công ty đầu tư Ngân Hà năm ngày trước khi vụ án thứ hai xảy ra.” Đội phó hơi kích động nói.

“Thật vậy sao?” Lý Yến đứng lên, cũng rất kích động, sau đó liếc nhìn Diệp Lăng Thiên có vẻ không thể tin nổi, nói: “Cầm tới đây, cho tôi xem.”

“Được.” Đội phó nói xong, đi ra ngoài, sau đó lại gặp được nhân viên kỹ thuật đi đến. Không bao lâu, một đoạn video giám sát được chiếu trên màn hình lớn. Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện chính là đại sảnh trong công ty đầu tư Ngân Hà.

“Sẽ ra ngay đấy. Chính là người này. Lúc đầu chúng tôi không phát hiện ra. Sau khi tua lại, nhìn thấy có hơi giống. Cuối cùng phóng to và ra đối chiếu, mới phát hiện ra đúng là anh ta. Bởi vì cách ăn mặc, thần thái và tinh thần, gương mặt đều khác lúc sau rất nhiều.” Người cảnh sát phát hiện ra anh ta giải thích với Lý Yến.

Diệp Lăng Thiên nhìn người trong video giám sát. Người này mặc bộ vest, đi giày da, đeo kính mắt và cầm theo túi, lại giống như một doanh nhân vậy. Anh ta đi thẳng qua đại sảnh, trông rất bình thường, thậm chí còn không nhìn quanh, lại đi từ đại sảnh về phía thang máy giống như đã quen thuộc.

“Anh ta ngụy trang sơ qua và dùng kỹ năng phản theo dõi, biết bình thường mới là cách ngụy trang tốt nhất. Ở trong hoàn cảnh này, nếu ăn mặc như đi chợ, không quan tâm cameras giám sát có quay tới hay không, ít nhất vừa tiến vào, mọi người xung quanh đều sẽ có ấn tượng về anh ta. Mà ăn mặc thành như vậy đi qua nơi này, cho dù anh có trực tiếp đối mặt với anh ta, qua một thời gian, anh cũng sẽ không nhớ nổi. Các người tìm nhiều một chút, cần phải tìm được hắn trong video giám sát liên quan tới mỗi một vụ án.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Các người lại đi tìm đi, tìm hết những video có liên quan tới anh ta.” Lý Yến lập tức tuyên bố, sau đó lại hỏi đội phó: “Bảo bọn họ tìm danh sách lính xuất ngũ, đã tìm được chưa?”

“Cái này phải thông qua những ngành khác, bây giờ đều đã hết giờ làm, sao tìm được chứ? Chỉ có thể chờ ngày mai.” Đội phó bất đắc dĩ nói.

“Không được, sao có thể đợi đến ngày mai chứ? Như vậy đi, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho Cục trưởng Vương, bảo ông ấy tự gọi điện thoại cho các ban ngành có liên quan, bảo người ta tăng ca cũng phải tìm ra danh sách trong tối hôm nay cho tôi. Bọn họ giục chúng ta, chúng ta cũng phải giục bọn họ một chút. Không giao danh sách cho tôi, đến lúc đó không bắt được người, để hung thủ chạy mất, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm.” Lý Yến nói xong lại cầm điện thoại gọi đi.

Diệp Lăng Thiên thấy mạnh mẽ, quyết đoán Lý Yến như vậy, không khỏi mỉm cười. Dường như sự nhiệt tình này làm Diệp Lăng Thiên thấy được một chút bóng dáng của mình năm đó.

Lý Yến ra ngoài rất lâu, Diệp Lăng Thiên vẫn ngồi uống bia hút thuốc một mình trong phòng họp. Hết cách rồi, anh đã hứa với Lý Yến, sẽ phải giúp cô ta tìm ra người, cho nên anh chỉ có thể chờ.

Không bao lâu, Lý Yến đi đến, mỉm cười nói với Diệp Lăng Thiên: “Giải quyết xong rồi. Lão Vương sẽ tự mình tìm người, bảo đảm tối hôm nay sẽ đưa danh sách qua cho tôi. Đúng rồi, lão Vương bảo sẽ qua, nói muốn trực tiếp cám ơn anh.”

“Không phải tôi đã nói với cô, tôi không gặp lãnh đạo gì đó à?” Diệp Lăng Thiên vừa nghe thì nhíu mày.

“Đây cũng đâu phải là tôi do yêu cầu. Tôi báo cáo vụ án với ông ấy, tất nhiên phải nói đến anh. Dù sao cũng đều dựa vào anh thì tất cả những điều này mới có thể có tiến triển như vậy. Tất cả đều là công lao của anh. Lão Vương cũng chỉ muốn tới đây, trực tiếp cám ơn anh thôi. Dù sao lần này anh đã giúp chúng tôi một chuyện rất lớn mà.” Lý Yến hơi sốt ruột.

“Cô nói cho Cục trưởng Vương của các cô biết, không cần tới đâu, tôi không gặp lãnh đạo, tôi lại càng không hiểu mấy cái xã giao gì đó. Mặt khác, tôi cũng không có công lao gì. Lần này tôi qua đây, chỉ là tới giúp cô mà thôi. Bây giờ tôi đã giúp cô tìm được người, chuyện xác định thân phận này là chuyện của các cô, tôi cũng không giúp được gì cho cô nữa. Tôi đi về trước đây.” Diệp Lăng Thiên nói xong, lại đi ra ngoài.

“Diệp Lăng Thiên, con người anh làm sao thế? Chẳng lẽ Cục trường Vương qua thì có thể làm gì anh sao? Ông ấy chỉ chân thành cám ơn anh thôi. Hơn nữa, ông ấy còn muốn nói xin lỗi anh nữa. Có lẽ anh không biết. Lần trước, vụ án cướp ngân hàng lần trước, trong lòng ông ấy vẫn luôn thấy có lỗi với anh, nhưng ngại vì đây là trình tự pháp luật bắt ông ấy phải kiên trì làm như thế. Cho nên, lần này ông ấy vừa vặn muốn trực tiếp gặp mặt xin lỗi anh. Anh đi cái gì chứ? Người vẫn chưa tìm được, anh đi rồi thì chúng tôi phải làm thế nào? Chúng tôi cũng không thể cầm ảnh đi khắp thế giới đi tìm kẻ tình nghi đi? Chúng tôi lại không có chứng cứ, không có địa chỉ.” Lý Yến hơi bực mình rồi.

“Đó không phải là chuyện của tôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

Đúng lúc này, lại có một người chạy vào nói với Lý Yến: “Đội trưởng Lý, chúng tôi cũng tìm được người bị tình nghi này trong video giám sát ở hiện trường vụ án vào mấy ngày trước khi vụ án xảy ra.”

“Được, tôi biết rồi. Tìm được kẻ tình nghi, vậy cứ theo đường này để tìm kiếm, xem người tình nghi tới từ đâu. Tốt nhất là có thể tìm được vị trí nhà anh ta ở đâu, hay thường đi những đâu cũng được.” Lý Yến gật đầu, nói với người cấp dưới.

“Tôi cần sự trợ giúp của anh, thật đấy, Diệp Lăng Thiên. Anh không thể mới giúp tôi một nửa lại không giúp nữa. Anh nắm rất chắc việc thông qua trên video giám sát để phán đoán xem đối phương rốt cuộc ở đâu. Lại giống như trong vụ án bắt có lần trước vậy, không có anh, chúng tôi thật sự không chắc có thể tìm được. Anh nói đối phương là cao thủ, những người bình thường như chúng tôi rất khó tìm được anh ta. Nhưng anh lại khác. Bởi vì anh và anh ta là cùng một loại người, thậm chí anh còn giỏi hơn anh ta, đúng không?”

Lý Yến thật sự đang cầu xin Diệp Lăng Thiên. Bây giờ, Diệp Lăng Thiên chính là một cọng rơm cứu mạng của cô ta. Trong công việc, ban đầu cô ta vẫn luôn mạnh mẽ, quyết đoán, gan dạ, quả cảm. Sau khi Diệp Lăng Thiên đến, cô ta lại có cảm giác dựa giẫm rất lớn, thích chuyện gì cũng do Diệp Lăng Thiên quyết định, chuyện gì cũng đi hỏi cảm giác của Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên không nói gì. Mà vào lúc này, cửa được mở ra, Cục trưởng Vương tươi cười đi đến.

“Cục trưởng Vương, sao ông tới đây nhanh thế?” Lý Yến trợn tròn mắt nhìn.

“Khi cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đã sắp tới rồi. Tôi tính tự mình tới hỏi thăm về tiến triển của vụ án một chút. Mọi người vất vả rồi. Thật ra tôi cũng cả đêm không thể chợp mắt.” Cục trưởng Vương nói với Lý Yến, sau đó đi thẳng qua, giơ tay ra và nói với Diệp Lăng Thiên: “Chào ngài, ngài Diệp, tôi đặc biệt cảm ơn sự trợ giúp của ngài.”

“Tôi chỉ đang giúp bạn mà thôi.” Diệp Lăng Thiên giơ tay ra, bắt tay Cục trưởng Vương, thản nhiên nói. Câu trả lời rất máy móc, có phần không nể mặt Cục trưởng Vương. Nếu là người bình thường, sau khi thấy lãnh đạo như Cục trưởng Vương nói vậy, nhất định sẽ nói cái gì mà giúp đỡ cảnh sát phá án là trách nhiệm của mỗi người dân, v.v. Chẳng qua tới trong miệng của Diệp Lăng Thiên lại không thể nói ra những lời như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.