Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 250



CHƯƠNG 250: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (12)

Đúng lúc này, cậu tư Vương Lực cầm một chai rượu lớn đi đến.

Diệp Lăng Thiên mở túi ra, lấy một trăm năm mươi triệu tiền mặt rút từ thẻ ngân hàng đưa cho mẹ Vương Dũng nói: “Bác gái, bác nhận tiền này đi.”

“Nhiều tiền như vậy sao? Không không, đứa nhỏ, sao bác có thể nhận tiền của cháu chứ? Không thể nhận, không thể nhận.” Mẹ Vương Dũng khiếp sợ, vội vàng từ chối.

“Bác gái, không phải là tiền của cháu mà là Vương Dũng nói cháu đưa cho bác, đây là tiền của anh ấy, cháu giúp anh ấy đưa cho bác.” Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ nói.

“Là Dũng à, sao nó có nhiều tiền như vậy chứ?” Mẹ Vương Dũng nghe thấy Vương Dũng gửi về thì mới nhận lấy.

“Do anh ấy lập được công nên được thưởng, đúng vậy, đây là tiền thưởng.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Thì ra là vậy, thật vất vả cho cháu.” Mẹ Vương Dũng tươi cười nói, sau đó vừa đứng lên vừa nói với Vương Lực: “Lực, con tiếp khách một chút, mẹ cất tiền rồi làm mấy món ăn.”

Mẹ Vương Dũng nói xong thì đi vào trong phòng.

Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực hỏi: “Cậu tên là Vương Lực?”

“Đúng vậy.”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi hai tuổi.”

“Có hút thuốc không?”

“Không.”

“Có phải số tiền này không phải của anh tôi hay không?” Vương Lực nhìn Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.

“Vì sao cậu nói như vậy.” Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực hỏi.

“Mỗi tháng anh tôi sẽ gửi tiền về nhà, cho dù anh ấy thật sự nhận được tiền thưởng, vì sao không gửi về nhà luôn mà còn cố tình nhờ anh mang tới chứ? Chỗ này vô cùng hẻo lánh, muốn đến đây cũng không dễ dàng.” Vương Lực chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực, một lúc sau mới nói: “Cậu rất thông minh, cậu ra ngoài với tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Diệp Lăng Thiên nói xong thì châm điếu thuốc rồi ra ngoài, Lý Vũ Hân đuổi theo, Vương Lực nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

“Rốt cuộc anh có phải là đồng đội của anh tôi hay không?” Vương Lực đi theo Diệp Lăng Thiên đến một nơi xa nhà, hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Có phải cậu cảm thấy tôi là kẻ lừa đảo? Cho dù tôi là kẻ lừa đảo thì cũng không đến mức chủ động đưa tiền cho cậu đúng không?” Diệp Lăng Thiên không nhịn được bật cười.

“Không có, tôi không nghĩ vậy, nhưng tôi không thể chắc chắn anh có phải là đồng đội của anh tôi hay không.” Vương Lực lắc đầu.

“Tôi thật sự là đồng đội của anh cậu, tôi và anh ấy ở trong bộ đội đó bảy năm, ở chung ký túc xá với anh ấy bốn năm.” Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc chậm rãi nói.

“Tôi tin anh, có phải anh tôi đã xảy ra chuyện gì đúng không?” Vương Lực gật đầu.

Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực, một lúc sau mới nói: “Anh cậu đã hy sinh vào tháng trước.”

“Hy sinh?” Vương Lực mở to hai mắt, sau đó lẩm bẩm nói: “Đã chết? Không thể nào, anh gạt tôi, anh gạt tôi. Hiện tại không còn chiến tranh, sao có thể hy sinh? Rốt cuộc anh định làm gì?”

“Tôi không định làm gì cả, tôi và anh ấy như tình anh em, anh ấy đã cứu tôi một mạng, tôi cũng cứu anh ấy một mạng, tôi và anh cậu là đồng đội cũng là anh em. Đầu năm nay tôi đã xuất ngũ, mấy ngày trước tôi mới nhận được tin tức từ một đồng đội, cậu ta nói cho tôi biết anh cậu đã hy sinh, cho nên tôi mới đến đây tìm mọi người, xem có cần giúp đỡ gì không, đây cũng là điều duy nhất tôi có thể thay anh cậu làm.”

“Có một số chuyện không phải xem tivi nghe đài là biết, hiện tại tuy rằng hoà bình nhưng hoà bình với người dân mà thôi, đối với một quân nhân mà nói thì lúc nào cũng là thời kỳ chiến tranh, lúc nào cũng có thể hy sinh, nhưng không phải ai cũng biết đến chuyện hy sinh này. Anh cậu và tôi ở trong bộ đội đặc biệt, tất cả phải giữ bí mật, bao gồm cả tin tức hy sinh.”

“Đây chính là lý do vì sao anh cậu tham gia quân ngũ mười mấy năm nhưng không thể về nhà một lần, bởi vì chúng tôi phải giữ bí mật, không thể trở về. Dựa theo tình huống bình thường thì khoảng một hai năm sau, cấp trên sẽ phái người tới nhà cậu báo tin anh cậu đã hy sinh, hơn nữa sẽ cho mấy người một số tiền an ủi, mà hiện tại tất cả chuyện này phải giữ bí mật. Thật ra hôm nay tôi nói với cậu tin tức này đã vi phạm quy định, nếu người khác biết thì tôi sẽ phải ra tòa án quân sự.”

Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. Anh nói xong thì mở túi ra lấy một hộp nhỏ từ bên trong, sau đó anh mở hộp ra, bên trong có một miếng ngọc cổ xua, dây đỏ buộc lại miếng ngọc, Diệp Lăng Thiên đưa cho Vương Lực nói: “Cậu có biết miếng ngọc này không?”

“Tôi biết, anh tôi vẫn luôn đeo ở trên người, đây là vật gia truyền của nhà chúng tôi chỉ truyền cho con trai trưởng, từ nhỏ tôi đã thấy anh tôi đeo trên người.” Vương Lực vừa nói, nước mắt cũng chảy ra.

“Lúc trước anh cậu đưa cho tôi, anh ấy nói cả người mình chỉ có vật này quý giá nhất, nếu một ngày nào đó anh ấy không cẩn thận hy sinh thì tôi sẽ đưa thứ này cho cậu, hôm nay tôi mang tới đây nên cậu hãy cất kỹ, đừng để mẹ cậu thấy được, tôi không biết bà ấy có thể chấp nhận được tin tức này hay không, tạm thời giấu bà ấy thì hơn.” Diệp Lăng Thiên thở dài, đưa miếng ngọc cho Vương Lực.

Vương Lực nhìn miếng ngọc, nước mắt càng chảy ra, khóc thút thít. “Anh cậu là đàn ông mạnh mẽ, anh cậu đi rồi, cậu đau lòng, tôi cũng rất đau lòng, nhưng cậu chỉ có thể thầm đau lòng, hiện tại cậu là đàn ông duy nhất trong nhà này, cậu phải gánh vác toàn bộ gia đình nên đừng khóc, đừng để mẹ cậu thấy được.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Vương Lực.

Vương Lực nắm chặt miếng ngọc trong tay rồi gật đầu với Diệp Lăng Thiên, cố nén nước mắt.

“Tôi thấy nhà cậu rất nghèo, không phải bởi vì mọi người không nỗ lực mà là chỗ này quá hoang sơ, kinh tế quá lạc hậu, nếu cậu muốn thay đổi tình hình trong nhà thì phải trở nên nổi bật, hoàn thành mong muốn của anh cậu cho bé sáu học xong đại học, cậu nhất định phải đi khỏi chỗ này, xông pha ngoài kia một lần, đi bên ngoài kiếm tiền. Nếu cả đời cậu cứ ở chỗ này thì mãi mãi không có tiền đồ. Nhưng cậu có muốn đi ra ngoài kia không?” Diệp Lăng Thiên không hề khách sáo nhìn Vương Lực nói.

“Muốn, tôi nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài. Tôi tốt nghiệp cấp hai rồi đi theo mấy người khác trong thôn lên huyện làm công, làm việc đơn giản ở công trường, nhưng tôi làm hơn nửa năm thì ông chủ bỏ trốn, chúng tôi không nhận được một đồng nào. Sau khi trở về, mẹ tôi không cho tôi ra ngoài nữa. Nhưng tôi muốn đi, tôi muốn đến thành phố lớn xông pha một lần, tôi cũng biết đi ra ngoài thì mới có cơ hội, tôi cũng muốn cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn, muốn cho bọn họ ra khỏi núi lớn này, cho bé sáu đi đọc đại học, mẹ tôi không hiểu nhưng tôi hiểu, chỉ có đi học mới có tương lai xán lạn, chúng tôi không có cơ hội đi học, chỉ có bé sáu có, hơn nữa thành tích của nó rất tốt. Mặc kệ thế nào, tôi cũng phải cho nó tiếp tục đi học, đây là mong ước của anh cả cũng là mong ước của tôi.” Vương Lực gật đầu nói.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó nói: “Khi nào cậu thuyết phục được mẹ cậu cho phép đi ra ngoài thì đến thành phố A tìm tôi.”

Diệp Lăng Thiên nói xong thì lấy giấy bút trong túi ra, viết lên đó rồi nói: “Đây là tên tôi, tôi tên là Diệp Lăng Thiên. Đây là địa chỉ cửa hàng thành phố A, còn đây là địa chỉ nhà tôi. Đây là số điện thoại của tôi, đây là số điện thoại của cô ấy, nếu cậu không gọi được cho tôi thì gọi số điện thoại của cô ấy. Lúc cậu chuẩn bị ngồi xe lửa đến thành phố A thì tốt nhất gọi điện thoại trước cho tôi, tôi sẽ đến nhà ga đón cậu. Ở đây có chín triệu, cậu cầm đi. Có thể dùng trên đường đi.”

“Tôi không thể nhận tiền của anh, một trăm năm mươi triệu đưa cho mẹ tôi lúc nãy cũng là tiền của anh đúng không? Vậy tôi sẽ mượn anh số tiền đó, sau này tôi đi làm thì sẽ trả lại cho anh.” Vương Lực gật đầu nói.

“Vậy cậu cứ cầm số tiền này đi, coi như tôi cũng cho cậu mượn. Cậu thuyết phục mẹ cậu thế nào là chuyện của cậu, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu ở thành phố A. Là rồng hay là bọ thì tất cả phải dựa vào cậu.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.