Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 221



CHƯƠNG 221: VỤ ÁN CƯỚP NGÂN HÀNG (8)

“Nếu cục trưởng Vương khó xử thì tôi có thể đợi, tôi có thể đợi tới lúc các người kết án rồi đến hỏi ông. Về phần nói không tìm thấy người này, tôi nghĩ chỉ cần cố gắng hẳn sẽ có thể tìm được, trong ngân hàng có clip camera giám sát, người này đã đến ngân hàng này, hơn nữa quen thuộc đường đi nước bước như vậy tôi nghĩ hẳn không phải lần đầu tiên tới, điều này chứng minh anh ta ở gần đây hoặc là làm việc ở gần đây, không phải lần đầu tiên tới vậy thì có thể thông qua clip tìm thấy anh ta lần trước tới là lúc nào, thông qua ngân hàng cũng có thể xác định tên và địa chỉ của anh ta.”

“Đương nhiên, cục công an các ông có công việc của mình, tôi cũng không làm khó. Tôi nghĩ tự tôi cũng có thể tìm được anh ta, chỉ là sẽ phiền hà một chút mà thôi, tôi có thể trực tiếp đăng tin tìm người trên tivi, đăng trên đài truyền hình, tôi nghĩ rồi sẽ có người quen anh ta nhìn thấy, chỉ cần cho tiền thưởng hậu hĩnh, tôi nghĩ sẽ có không ít người cung cấp tin tức cho tôi. Ngoài ra, tôi quan sát một chút, anh ta lái xe điện mới rời đi, tôi nhớ biển số xe, tôi cắt hình nó trên clip phái người liên tục tìm kiếm những cửa hàng chuyên bán dòng xe này cũng có thể tìm thấy.

“Cho dù đều không ổn, tôi cũng có thể mời thêm vài người hàng ngày tìm trong ngân hàng này và lân cận đó, mặc dù cách có vẻ ngu ngốc, nhưng chỉ cần anh ta ở gần đây hoặc lần sau tới ngân hàng này, tôi nhất định có thể tìm thấy. Tôi chỉ là có một yêu cầu, nếu cục trưởng Vương không tra ra người này là ai, thì xin hãy cho tôi hình chính diện của anh ta trong video, tôi tìm người làm thành hình ảnh, dễ tìm thấy anh ta. Cục trưởng Vương hẳn sẽ nể mặt tôi đi?” Lục Oánh mỉm cười nói.

“Lục tổng, không phải tôi không giúp bà, mà là chúng tôi có quy định của mình. Thế này đi, Lục tổng, đợi tới lúc vụ án kết thúc, nếu đến lúc đó chúng tôi xác định thân phận của người này rồi, tôi nhất định nói cho bà biết, nếu không có cách nào xác định anh ta là ai, tôi sẽ đưa hình chính diện của anh ta cho bà.” Cục trưởng Vương cuối cùng gật đầu nói.

“Được, rất cảm ơn cục trưởng Vương, tôi cũng hi vọng các ông có thể sớm ngày kết án. Vậy thì như vậy đi, xin hỏi đi đâu lấy lời khai?” Lục Oánh cười nói.

“Chuyện đó, tiểu Lý, cô tự mình dẫn Lục tổng đến bên đội cảnh sát hình sự lấy lời khai, kêu họ nhanh chút.” Cục trưởng Vương lại dặn dò.

“Vậy cảm ơn cục trưởng Vương, còn có cô cảnh sát này, tạm biệt.” Lục Oánh cười bắt tay lần nữa với cục trưởng Vương, lại bắt tay Lý Yến, sau đó đi theo trợ lý của cục trưởng Vương ra ngoài.

“Cục trưởng Vương, tại sao ông không nói cho bà ta biết thân phận của Diệp Lăng Thiên? Tôi cảm thấy yêu cầu của bà ta không có gì quá đáng, dù sao Diệp Lăng Thiên đã cứu hai mẹ con họ, họ muốn cảm ơn cũng là thường tình.” Lý Yến đợi Lục Oánh đi rồi liền hỏi.

“Thực ra tôi là vì nghĩ cho an toàn của bà ta, Diệp Lăng Thiên là nhân vật thế nào cô hiểu rõ hơn tôi, trước khi xác định ý đồ thật sự của anh ta, tôi không thể mạo hiểm để Lục tổng tiếp xúc với anh ta, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự không có ý tốt, vậy Lục tổng sẽ thật sự nguy hiểm. Cho nên, trước khi chưa kết án, chưa xác định Diệp Lăng Thiên có ý đồ bất hợp pháp nào khác không, tôi sẽ không nói cho bà ta biết thân phận của Diệp Lăng Thiên. Bà ta là chiêu bài của thành phố A chúng ta, bà ta không thể có chút sơ sót nào, nếu không, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm này không nói, thành phố A cũng sẽ không yên lành. Tôi không thể mạo hiểm như vậy.” Cục trưởng Vương thở dài nói.

“Cục trưởng Vương, tại sao lần nào ông cũng nghĩ anh ta thành kẻ xấu, phần tử nguy hiểm chứ? Đúng, anh ta đầy bản lĩnh, bản lĩnh của anh ta đã có chút nghịch thiên, có chút kinh thế hãi tục, theo ông nói, nếu anh ta thật sự muốn làm chuyện gì, chúng ta rất khó đối phó. Nhưng mà, anh ta đã làm chuyện gì xấu sao? Lần trước là cứu người, vì cứu người mà xém chút mất mạng. Lần này người ta cũng vẫn là cứu người.”

“Lần trước sau khi người ta cứu người, ông kêu tôi điều tra anh ta, còn chuẩn bị hạn chế quyền lợi của người ta, giám sát anh ta, sau đó xác định được thân phận, xác định anh ta không có quá khứ và thân phận bất hợp pháp. Bây giờ, lần này người ta lại cứu người, ông vẫn hoài nghi anh ta, chẳng lẽ ở trong mắt ông không có người tốt sao? Chẳng lẽ ở trong mắt ông tất cả những việc làm nghĩa khí đều là không có lòng tốt sao?”

“Đúng, tôi biết ông muốn nói gì, ông nói làm chính phủ, làm cảnh sát, bất cứ chuyện gì ông cũng phải nghĩ ở tình huống xấu nhất, và chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nhưng tôi muốn nói, cho dù là chính phủ, cho dù chúng ta là cảnh sát, chúng ta cũng cần xã hội này có tích cực, cũng hi vọng con người ở xã hội này đều có cảm giác chính nghĩa đi? Nếu bất kỳ ai làm việc tốt nghĩa khí đều bị hoài nghi thậm chí bị đối xử không công bằng, vậy xã hội này còn có người tích cực, người có cảm giác chính nghĩa sao?”

“Cục trưởng Vương, mặc dù ông là lãnh đạo, nhưng đối với cách làm hôm nay của ông tôi thực sự không thể tán thành, nhưng mà, ông nói thì tôi sẽ đi làm. Tôi đi bên đó xem thử.” Lý Yến trực tiếp đứng dậy nói với cục trưởng Vương, chỉ thiếu chút đập bàn. Sau đó xoay người rời đi.

Cục trưởng Vương bị lời nói của Lý Yến làm cho có chút trố mắt nghẹn họng, cuối cùng thấy Lý Yến đi rồi mới cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Haiz, cô không nên vào ngành này, ai không muốn làm người tốt chứ, tôi cũng muốn, nhưng ngành cảnh sát này vốn không phải ngành có thể làm người tốt.”

Cục trưởng Vương sớm đã quen với tính tình của Lý Yến, ông và ba của Lý Yến là cộng sự cũ rất lâu năm, quan hệ hai nhà vô cùng tốt đẹp, có thể nói là đã nhìn Lý Yến từ nhỏ lớn lên, ông cực kỳ yêu thương Lý Yến, cho nên, ông rất ít khi tức giận với cô, người thường hung dữ với cô ngược lại chính là ba cô.

Lý Yến đi thẳng tới phòng tiếp đãi của đội cảnh sát hình sự, thông thường lấy lời khai đều thực hiện ở đây. Lúc bước vào, vừa khéo nhìn thấy một cô gái đang ghi chép cho Lục Oánh, trợ lý của cục trưởng Vương và thư ký của Lục Oánh đều ngồi bên cạnh đợi.

Lý Yến đi tới xem thử, hỏi cô gái: “Làm xong rồi chứ?”

“Căn bản hỏi xong rồi, chỉ là còn vài chi tiết.” Cô gái vội đứng dậy nói với Lý Yến.

“Không cần nữa, có clip của camera giám sát thì tất cả đều rõ ràng trong chớp mắt. Các người ra ngoài, tôi có vài vấn đề muốn hỏi riêng Lục tổng.” Lý Yến đen mặt nói, tâm trạng cô không tốt lắm.

“Dạ.” Cô gái đặt sổ ghi chép và tập lên bàn, sau đó ra ngoài.

“Hai người cũng ra ngoài một chút, tôi muốn hỏi riêng Lục tổng vài vấn đề, liên quan đến vụ án này.” Lý Yến quay đầu nhìn trợ lý của cục trưởng Vương và thư ký của Lục Oánh.

Trợ lý của cục trưởng Vương sững sốt, đứng dậy không biết nên làm thế nào, thư ký của Lục Oánh cũng nhìn bà.

“Cậu ra ngoài đợi tôi đi.” Lục Oánh nhàn nhạt nói.

Thư ký của Lục Oánh gật đầu bước ra ngoài, thấy thư ký ra ngoài, trợ lý của cục trưởng Vương cũng đi ra, trong phòng chỉ còn Lý Yến và Lục Oánh.

Tâm trạng Lý Yến rất tệ, cô là người vui buồn thể hiện ra mặt, trong lòng có việc gì đều có thể phản ánh lên mặt. Cô rất không thoải mái với thái độ nhắm vào Diệp Lăng Thiên nhiều lần của cục trưởng Vương, cho nên đương nhiên cực kỳ không vui.

Lý Yến ngồi xuống rồi cũng không hỏi gì, trực tiếp cầm bút viết gì đó lên trang cuối cùng của sổ ghi chép, viết xong liền xé tờ đó ra đưa cho Lục Oánh nói: “Anh ta là ông chủ của cửa hàng này.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.