Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 159



CHƯƠNG 159: KINH DOANH ĐỒ NƯỚNG (2)

Ngày hôm nay Diệp Sương lại đến trường học bắt đầu thi cử, kỳ thi đại học cũng không giống với kỳ thi trung học, phải thi mấy ngày, thi đại học có đôi khi một ngày thi một môn, có đôi khi một ngày thi hai môn, không có số lượng nhất định. Dù sao thì việc thi cử đều kéo dài nhiều ngày.

Chờ sau khi Diệp Sương đi ra khỏi cửa, Diệp Lăng Thiên cũng lấy chiếc xe ba bánh đi ra ngoài, trong xe được đặt rất nhiều thứ, tháo kệ nướng ra, còn có vài cái bàn xếp và mấy cái ghế nhựa chồng vào nhau, ngoài ra còn có mấy đồ vật lộn xộn chất đầy cả một chiếc xe ba bánh, lại dùng dây thừng cột lại, so với Diệp Lăng Thiên thì nó còn cao hơn.

Diệp Lăng Thiên liền lôi kéo một đống đồ vật lớn như vậy đến chợ, sau đó mua một vài nguyên liệu nấu ăn gì đó, cũng không dám mua quá nhiều, hôm nay là ngày đầu tiên mà anh quyết định đi kinh doanh đồ nướng, ngay cả trong lòng của anh cũng không chắc chắn cho lắm. Chợt nhìn thấy một quầy hàng bán thịt dê, Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, sau đó trực tiếp mua một cái đùi dê, Diệp Lăng Thiên lại chạy xung quanh chợ mấy tiếng đồng hồ. Lần thứ nhất đi mua không có kinh nghiệm gì, cho nên cứ luôn tìm loanh quanh, chạy một chiếc xe ba bánh ở xung quanh chợ, anh vẫn làm cho người khác chú ý rất nhiều.

Mua xong nguyên liệu, Diệp Lăng Thiên lại đến một tiệm in in một bảng hiệu, tìm một quán ăn nhanh chóng ăn một bữa cơm. Hai giờ chiều, Diệp Lăng Thiên lại chạy xe ba bánh đến con phố ăn vặt ở thành phố đại học, con phố này chính là con đường ăn vặt nổi tiếng nhất ở toàn thành phố A, nơi đây nổi tiếng là bởi vì có nhiều hàng quán và giá cả bình dân. Mặc dù ở trong thành phố đại học, nhưng mà khách hàng nơi đây cũng không chỉ có học sinh, ngược lại bởi vì cửa hàng nhiều, độ nổi tiếng cao, cho nên nơi đây đã trở thành nơi bán đồ ăn vặt của toàn bộ thành phố A. Đồ nướng hay là thức ăn khuya cái gì đó đều là lựa chọn hàng đầu, Diệp Lăng Thiên tự mình đi khảo sát, trời vừa tối, người ở đây cực kỳ đông đúc, một con đường không được tính là rộng rãi đâu đâu cũng là người, hai bên đều là đủ loại các sạp bán hàng khác nhau.

Diệp Lăng Thiên đến tương đối sớm, buổi chiều một giờ chưa đến hai giờ thì đã đến đó rồi, nhưng mà ở trên đường đã có rất nhiều người, ngoại trừ mấy nơi bán thức ăn khuya chưa mở cửa thì những quầy bán hàng khác đều đã dọn rồi. Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh hai bên, tìm hoài mới tìm được một nơi để chuẩn bị bắt đầu bày quầy hàng buôn bán.

Vừa lấy đồ ở trên xe xuống thì phát hiện có một cặp vợ chồng đang đẩy một chiếc xe ba bánh đi tới, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đang bày biện ở chỗ kia, người đàn ông mập mạp đầu trọc lập tức la to lên: “Con mẹ nó cậu là ai vậy hả? Có hiểu quy tắc hay không, chiếm đất của tôi à? Muốn chết hả?”

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, mặc dù là hơi tức giận, nhưng mà lại không hề bộc phát được. Lấy một điếu thuốc từ trong túi ra đưa cho tên đầu trọc rồi nói: “Xin lỗi nha đại ca, tôi không biết chỗ này là của anh, ngày đầu tiên tôi đến đây để kinh doanh, không hiểu quy cũ.”

“Nhanh chóng đẩy đồ vật này của cậu ra chỗ khác đi, cậu cũng đừng có không hiểu quy tắc như vậy, con đường này tùy tiện có thể bày quầy bán hàng mà bán được hay sao?” Gã đầu trọc phách lối nói.

“Vậy cho hỏi là như thế nào mới có thể bán được?” Diệp Lăng Thiên lại khách khí lần nữa.

“Cái này phải đưa tiền đó, cậu có nhìn thấy hay không hả? Ở chỗ quản lý thị trường á, cậu đi đến đó đưa tiền đi, sau đó bọn họ sẽ phân lô cho cậu. Nhưng mà tôi nói nè, tốt nhất cậu vẫn đừng có ở đây, trên cơ bản thì chỗ nào cũng không còn chỗ đâu, mấy chỗ tốt cũng đã bị chiếm hết rồi, nếu như cậu muốn thì cũng chỉ có thể đi vào một cái ngõ hẽm, chỗ kia không có làm ăn gì được.” Gã đầu trọc rút lấy điếu thuốc của Diệp Lăng Thiên rồi nói vài câu với Diệp Lăng Thiên, một bộ dạng giống như bề trên dạy dỗ người dưới.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, cười cười nói một tiếng cảm ơn. Đã tới rồi, có làm như thế nào thì cũng phải tiếp tục làm tiếp, cũng không thể bỏ dở giữa chừng được. Vì vậy Diệp Lăng Thiên liền đi đến nơi được gọi là Quản lý thị trường, đẩy cánh cửa thủy tinh có máy điều hòa không khí ra, ở bên trong có một hai người đang ngồi, một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ.

“Làm gì đây?” Người đàn ông trung niên gõ vào hai chân đang bắt chéo, mặc ở trên người một bộ đồng phục giống như là quản lý đô thị, hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Xin chào, tôi muốn buôn bán trên con đường này.” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Dựng quầy bán hàng à? Tìm cô ấy đi.” Người đàn ông trung niên nói, sau đó chỉ có người phụ nữ, sau đó nói: “Tôi đi ra ngoài tuần tra đây.”

“Cậu muốn thuê lô hả?” Người phụ nữ trung niên hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Đúng, là như vậy, tôi muốn buôn bán một quầy hàng, không biết là có quy tắc gì không?”

“Nộp tiền, giấy phân lô đây, cậu cứ xem xem cậu muốn thuê chỗ nào, ở phía trên có giá cả hết đó. Mấy cái đánh dấu rồi thì chính là nơi đã được thuê, mấy chỗ trống không thì là mấy chỗ còn lại.” Thái độ của người phụ nữ trung niên không thân thiện mà chỉ vào một bức tranh lớn ở trên vách tường.

Diệp Lăng Thiên nhìn bản vẽ, thật ra thì trên bản vẽ này là vị trí mặt tiền và quầy hàng ở hai bên con đường, rất dễ dàng nhìn thấy, thế nhưng vị trí ở hai bên con đường trên cơ bản đều đã lấp đầy toàn bộ, cái duy nhất không có đánh dấu cũng chỉ còn lại hai quầy hàng này, một cái gọi là gian hàng số 112, một cái là số 5.

Diệp Lăng Thiên cẩn thận nhìn một chút, anh cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ còn thừa lại hai cái quầy hàng như thế này, không có ai muốn. Hóa ra hai quầy hàng này nằm ở lối thoát hiểm, cũng không nằm trên mặt đường chính, mà là ở trong con hẻm bên cạnh đường chính, cũng chính là một nơi được gọi là địa điểm hẻo lánh. Nghĩ đến lời lúc nãy gã đầu trọc đã nói, Diệp Lăng Thiên không khỏi nhíu mày lần nữa.

“Cũng chỉ còn hai cái này thôi hả?” Diệp Lăng Thiên chưa từ bỏ ý định mà hỏi.

“Chỉ có hai cái này thôi, nếu như cậu chọn thì tôi có thể giảm giá cho cậu một chút, ở phía trên viết hai triệu bốn trăm nghìn một tháng, tôi có thể lấy cậu hai triệu một trăm nghìn, có muốn hay không?” Người phụ nữ lạnh nhạt nói, vừa nói vừa cắt móng tay.

“Có thể giảm giá hơn một chút không, một triệu rưỡi có được hay không? Ở chỗ này quá vắng vẻ, tôi cũng không biết là có thể làm ăn được hay không nữa.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Như vậy đi, một triệu sáu trăm năm mươi nghìn, tôi viết giấy biên lai một triệu năm trăm nghìn một tháng cho cậu. Cậu đưa tôi một tháng một triệu sáu trăm năm mươi nghìn.” Người phụ nữ cũng không nói nhiều lời mà nói thẳng.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, lập tức mới hiểu rõ người phụ nữ này muốn lấy một trăm năm mươi nghìn làm tiền hoa hồng. Diệp Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, mình đã tới đây rồi, cho dù như thế nào thì cũng phải thử một chút. Thế là nhẹ nhàng gật đầu,

“Đưa tiền cho tôi đi, còn cậu thì điền những thông tin này.” Người phụ nữ trực tiếp ném một tờ giấy ở trước mặt của Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên điền thông tin vào, sau đó đưa một triệu sáu trăm năm mươi nghìn cho người phụ nữ trung niên, cầm tờ giấy biên lai của người phụ nữ trung niên rồi chạy xe ba bánh đi đến quầy hàng thuộc về mình.

Đi đến quầy hàng để xem thử, Diệp Lăng Thiên lập tức trợn tròn mắt, quả nhiên đây là con đường thông với lối thoát hiểm, chỉ là trên lối đi của lối thoát hiểm không cho phép bày quầy bán hàng, khu vực của Diệp Lăng Thiên nằm cạnh lối thoát hiểm, nằm cách biệt với các quầy hàng khác. Các quầy hàng này ở hai bên đường đi mà, các cái của Diệp Lăng Thiên thì chỉ có thể đặt thẳng đứng vuông góc với con đường, thử hỏi vị trí này không được người khác để ý, khó trách quầy hàng như thế này cũng không có ai thuê.

Nhưng mà cũng đã đưa tiền rồi, Diệp Lăng Thiên cũng không còn có cách nào khác, chỉ có thể bắt đầu chậm rãi đậu xe ba bánh ở trong cùng, bắt đầu một mình di chuyển đồ vật ở trên xe ba bánh xuống đất, bắt đầu hành trình kinh doanh đầu tiên trong đời.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.