Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 142



CHƯƠNG 142: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN. (10)

“Tôi cho anh xem một thứ.” Lý Vũ Hân nói xong thì lấy một phần văn kiện từ túi của mình ra đưa cho Diệp Lăng Thiên.

“Đây là cái gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Anh xem thì biết thôi, để tôi cầm, anh xem đi.” Lý Vũ Hân mở văn kiện ra cho Diệp Lăng Thiên xem.

“Bỏ đi, không xem nữa, cô nói cho tôi biết cái gì là được rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Đây là thư chuyển nhượng cổ phần do ba tôi viết, người chuyển nhượng là ông ấy, còn anh là người được chuyển nhượng, điều đó có nghĩa là ông ấy sẽ chuyển nhượng miễn phí 5% cổ phần trong Tập đoàn Tam Nguyên cho anh, anh chỉ cần ký tên lên đây thì 5% cổ phần sẽ là của anh, sau này anh chính là một trong những cổ đông của tập đoàn Tam Nguyên.” Lý Vũ Hân cười nói.

“5 phần trăm?” Diệp Lăng Thiên mở to mắt nhìn Lý Vũ Hân, sau đó cười nói: “5% cổ phần trị giá bao nhiêu?”

“Theo giá trị thị trường hiện tại, nó khoảng 30 tỷ.” Lý Vũ Hân suy nghĩ rồi nói.

“30 tỷ.” Nghe thấy con số này Diệp Lăng Thiên lại cười, sau đó hỏi: “Tại sao lại cho tôi nhiều tiền như vậy?”

“Thư chuyển nhượng cổ phần này được ba tôi viết ngay sau khi tôi được cứu về, dòng tên của người được chuyển nhượng vẫn chưa được viết tên, nguyên nhân là do anh sống chết chưa rõ, phần thư chuyển nhượng này luôn để ở chỗ tôi, ba tôi nói rồi, nếu như anh có thể gắng gượng được qua ải này thì viết tên của anh. Nếu như, lỡ như anh không gắng gượng được thì sẽ viết tên em gái Diệp Sương của anh.”

“Ba tôi ban đầu nói, Diệp Lăng Thiên anh có đại ân với nhà họ Lý chúng tôi, nếu như không phải anh vì cứu giúp mà quên mình, nhà họ Lý chúng tôi đã sớm nhà tan cửa nát rồi. Anh vì cứu tôi, mà bây giờ tính mạng nguy hiểm, chút tiền này đầu tiên là biểu đạt sự cảm ơn đối với anh, thứ hai là chút bồi thường đối với anh và gia đình anh. Nếu như anh thật sự xảy ra điều không may, chút tiền này đối với sinh mạng của anh tuy không đáng để nhắc đến, nhưng cũng đủ để bảo đảm em gái anh một đời không lo cơm áo gạo tiền. Cuối cùng ông ấy nói, ông ấy và tôi nợ anh một mạng, phần ân tình này ông ấy muốn tôi phải vĩnh viễn nhớ.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

Nghe Lý Vũ Hân nói xong, Diệp Lăng Thiên cười cười, không có nói gì.

“Anh cười cái gì?” Lý Vũ Hân kỳ lạ mà hỏi.

“Không có gì, chỉ là cô thấy đó bây giờ tôi cũng không nhúc nhích được nữa, phần hiệp nghị này cứ để ở chỗ cô trước, sau này rồi ký.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Vậy được, vậy cái này cứ để ở chỗ tôi trước đã, đợi anh khỏi bệnh xuất viện rồi ký.” Lý Vũ Hân gật gật đầu, lại bỏ hiệp nghị vào trong túi của mình.

“Nếu cô không về thì cũng ngủ sớm chút đi, tôi cũng có chút mệt rồi.” Diệp Lăng Thiên tiếp đó nói.

“Anh mệt rồi sao? Vậy anh ngủ đi.” Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói mệt rồi thì vội vàng đứng dậy, giúp Diệp Lăng Thiên đắp chăn xong sau đó mới về chiếc giường bên cạnh nằm xuống.

Lý Vũ Hân là một người nói được làm được, quả nhiên cô luôn kiên trì ở trong phòng bệnh chăm sóc Diệp Lăng Thiên, một bước cũng không rời, chu đáo giống như một cô vợ nhỏ chăm sóc chồng vậy. Rất khó để tưởng tượng, một đại tiểu thư đã quen sống trong nhung lụa vậy mà cũng chăm sóc một người như vậy, nói thật, sự chăm sóc của Lý Vũ Hân khiến cho Diệp Lăng Thiên vô cùng cảm động.

Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy, Lý Tiên Nguyên đã đến phòng bệnh thăm Diệp Lăng Thiên, ông chỉ dặn dò Lý Vũ Hân nhất định phải chăm sóc tốt cho Diệp Lăng Thiên, sau đó đích thân đi tìm lãnh đạo của bệnh viện, còn về nói gì với lãnh đạo của bệnh viện thì Diệp Lăng Thiên không biết.

Vào ngày thứ ba, một nhóm cảnh sát đi vào phòng bệnh, dẫn đầu chính là Lý Yến.

“Các người muốn làm gì vậy?” Lý Vũ Hân nhìn thấy Lý Yến và vài cảnh sát đi vào, thì cau mày hỏi.

“Cô Lý, tuy vụ án đã kết thúc rồi, nhưng tôi chúng cần phải làm rõ mỗi một chi tiết của vụ án lần này, dù sao cái này cũng liên quan đến vài mạng người, cho nên chúng tôi muốn hỏi thăm Diệp Lăng Thiên một chút, hỏi rõ mỗi một chi tiết xảy ra vào ngày hôm đó.” Lý Yến đứng ở đó nói với Lý Vũ Hân.

“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô còn hỏi anh ấy làm gì? Anh ấy vừa mới tỉnh lại, cho dù muốn hỏi các người cũng không thể anh ấy khỏi rồi mới hỏi sao?” Lý Vũ Hân có chút tức giận.

“Xin lỗi cô Lý. Vụ án lần này không giống như bình thường, liên quan đến vài mạng người, hơn nữa, người tấn công đối phương không phải là nhân viên chấp hành pháp luật chúng tôi mà là một công dân, cho nên có rất nhiều vấn đề chi tiết chúng tôi cần phải làm cho vô cùng rõ ràng và tỉ mỉ, chúng tôi đây không phải là cố ý làm khó hai người, mà là vấn đề trình tự. Thật ra nói cho cùng, cũng là vì để bảo vệ Diệp Lăng Thiên.”

“Cô biết đó, giết người tồn tại ngộ sát, cố ý giết người và phòng vệ chính đáng, Diệp Lăng Thiên một mình giết đến vài người, nếu như chúng tôi không làm rõ quá trình tường tận từng chút một, thì bên viện kiểm sát và tòa án sẽ rất khó xét duyệt, đến lúc đó sẽ chỉ đem lại kết quả không tốt cho Diệp Lăng Thiên, có thể sẽ càng thêm rắc rối, đây cũng là một loại biện pháp mà lãnh đạo cấp trên yêu cầu chúng tôi bảo vệ Diệp Lăng Thiên. Ngoài ra, chúng tôi chỉ hỏi một số vấn đề, để cho Diệp Lăng Thiên nhớ lại quá trình lúc đó một chút, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của anh ta.” Lý Yến cười nói.

“Vũ Hân, không sao đâu, để bọn họ hỏi đi. Cảnh sát Lý lần này vì cứu cô mà đã bỏ ra tâm huyết rất lớn.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Lý Vũ Hân gật gật đầu nói: “Xin lỗi, cảnh sát Lý, tôi không phải là cố ý nhắm vào cô, chỉ là không thích cái cách làm việc quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi của các người thôi. Các người hỏi đi, tôi ra ngoài trước, nhưng mà vẫn mong các người nhanh lẹ một chút. Bác sĩ đã dặn đi dặn lại là bây giờ anh ấy phải nghỉ ngơi nhiều. Ngoài ra, đang truyền dịch, nếu như sắp truyền hết dịch rồi thì làm phiền cô kêu tôi một chút, tôi ở bên ngoài.” Lý Vũ Hân nói xong thì đi ra ngoài.

“Có thể nhìn ra, cô chủ nhà họ Lý rất xem trọng anh, không tồi nha tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân, cái diễm phúc này không tệ a.” Đợi sau khi Lý Vũ Hân đóng cửa đi ra ngoài, Lý Yến cười hi hi mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường của Diệp Lăng Thiên nói. “Nếu như hôm nay cô đến là để hỏi tôi mấy vấn đề này thì bây giờ cô có thể về rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Yo, bây giờ anh tuy bán sống bán chết, nhưng vẫn còn rất nóng nảy a. được rồi, không đùa với anh nữa. Hai cậu hỏi đi.” Lý Yến trực tiếp nói với hai cảnh sát nhân dân, còn mình thì đi đến cửa sổ của phòng bệnh ngắm cảnh.

Người rõ về quá trình hành động của Diệp Lăng Thiên ở bên trong đó tường tận nhất chính là cô ta, bởi vì cô ta luôn cầm kính viễn vọng nhìn, ngoại trừ nội dung đối thoại của bọn bắt cóc với Diệp Lăng Thiên là cô ta không biết ra, thì những cái khác cô ta đều nhìn rõ ràng.

Hai cảnh sát nhân dân bắt đầu hỏi quá trình hành động tỉ mỉ của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng từ từ mà nói, một cảnh sát nhân dân cũng nhanh chóng ghi chép lại.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.