Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 130: Ngoại truyện 5



Sau khi hai vị chủ tịch quang vinh về hưu cũng không bỏ qua hết công việc của công ty, vẫn quản lý từ xa.

Dù sao hàng năm vẫn có đại hội cổ đông, họ vẫn phải đi họp với tư cách cổ đông.

Tại cuộc họp, hai tân CEO Mạnh Xuân và Chung Niệm mặt mũi đen sì như thể công ty sắp phá sản, ánh mắt vô cùng dữ tợn vẫn luôn hướng về đôi tay đang nắm của Nhậm Xuyên và Giang Hoàn.

Quán cà phê trong mơ của bọn họ bị hai vị sếp tổng mở ra trước.

Mèo Ragdoll mà bọn họ muốn nuôi bị hai vị sếp tổng mang về luôn.

Không phải là đạo nhái!!!

Mà là không có đạo đức!!!

"Này, anh xem..." - Nhậm Xuyên lén nhìn Giang Hoàn, "Mạnh Xuân và Chung Niệm tại sao cứ nhìn chằm chằm vào hai chúng ta vậy?"

"Có thể là bởi vì..." - Giang Hoàn suy đoán một chút, "Quá biết ơn chúng ta đi?"

Nhậm Xuyên hoàn toàn không biết họ có thể biết ơn cái gì: "Hả?"

Giang Hoàn nắm lấy tay anh, giúp anh nhớ lại: "Thử nghĩ lại xem, chúng ta giúp hai người bọn họ tổ chức một đám cưới hoàn hảo, nhân kỷ niệm mười năm ngày cưới, chúng ta còn giao lại công ty cho bọn họ, để bọn họ trở thành CEO của công ty."

Giang Hoàn không khỏi cảm khái chính mình: "Em thấy không, rất nhiều sự kiện trọng đại trong đời của họ chúng ta đều tham gia..."

"Họ có thể không biết ơn chúng ta sao?"

"Có thể..." - Nhậm Xuyên nhìn ánh mắt của Mạnh Xuân thì thấy hơi sợ hãi, "Anh có chắc đây là ánh mắt biết ơn không? Tại sao em lại thấy hai người bọn họ như muốn ăn thịt người vậy?"

"Chắc là do quá mệt mỏi." - Giang Hoàn tặc lưỡi, "Không giống như chúng ta, công thành danh toại, có thể nghỉ hưu sớm..."

Nhậm Xuyên trầm ngâm: "Ồ..."

Trên đường trở lại quán cà phê, Giang Hoàn nhớ tới một chuyện: "Sắp tới kỷ niệm ngày cưới của chúng ta rồi."

"Thật sao?" - Nhậm Xuyên đã quên mất họ kết hôn khi nào, "Sớm vậy? Bao nhiêu năm rồi?"

Giang Hoàn muốn cạy mở đầu anh ra xem bên trong có phải là toàn nước hay không, đến cái này cũng không nhớ rõ, "Năm thứ mười."

"Mười năm rồi mà em chưa ly hôn với anh à!!!" - Nhậm Xuyên cảm thấy chuyện chết tiệt này là một kỳ tích, "Làm sao hay thế?"

"Vì ông xã của em nhiều tiền đẹp trai lại còn có cơ bụng!!!" - Giang Hoàn suýt chút nữa mắng anh, "Em đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện ly hôn!!!"

Nhậm Xuyên chỉ vào mũi hắn: "Anh mắng em nữa là bây giờ em ly hôn luôn."

Giang Hoàn lập tức ôm ấm ức trong lòng, giống như một con chó ngoan bị khiển trách, chớp chớp đôi mắt ươn ướt: "Không... không mắng, không mắng em đâu..."

"Nghĩ lại sao thấy nhanh quá..." - Nhậm Xuyên chậc chậc hai lần, "Đã mười năm rồi..."

Giang Hoàn đậu xe ở cửa tiệm cà phê, giúp Nhậm Xuyên cởi dây an toàn: "Nghĩ xem muốn quà gì, muốn trải qua một ngày như thế nào."

Nhậm Xuyên không quan tâm, phẩy phẩy tay: "Cứ như bình thường là được..."

Giang Hoàn nhìn anh không nói nên lời: "Cái "bình thường" của em năm ngoái là bắt anh mua cổ phần Buffett, muốn trở thành cổ đông lớn nhất, năm kia là muốn đi nhảy dù ở nơi cao nhất thế giới, năm trước đó là lôi chồng đi bộ đường dài qua sa mạc Sahara, năm trước nữa là trải nghiệm sinh tồn ở vùng hoang dã, băng qua toàn bộ Siberia..."

Giang Hoàn thở dài một hơi: "Nhậm Xuyên, nếu em muốn đuổi anh đi thì nói cho anh biết, anh sẽ xách túi rời đi, thật sự không cần phải làm như vậy."

"Hả..." - Nhậm Xuyên sửng sốt, "Những yêu cầu này... rất khó làm được sao?"

Giang Hoàn đột nhiên nghẹn lời: "..."

Nhậm Xuyên chớp chớp mắt nhìn hắn: "Đây không phải là yêu cầu nhỏ rất đơn giản dễ đáp ứng sao?"

Giang Hoàn có trời cũng không nói ra lời nổi, suýt chút nữa khóc ra nước mắt: "Đơn giản chỗ nào!!!"

"Em không muốn anh trở thành người giàu nhất thế giới, cũng không muốn anh trở thành Hoa hậu Thế giới, càng không muốn anh trở thành người đàn ông mạnh nhất thế giới." - Nhậm Xuyên nghiêng đầu nhìn hắn, "Chẳng lẽ còn không đơn giản?"

Giang Hoàn chua xót trong lòng: "..."

Hắn ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, không để nước mắt rơi, như vậy quá xấu hổ.

Hai người cùng nhau bước vào quán cà phê, Giang Hoàn bước vào phòng bếp ở phía sau chuẩn bị đồ đạc, Nhậm Xuyên bày biện trong quán trang hoàng lộng lẫy, đột nhiên ánh mắt rơi vào một cái hộp các-tông ở trong góc.

Trong chiếc hộp này không có gì đặc biệt, chỉ là mấy quyển sách cũ Giang Hoàn dọn qua, chuẩn bị đặt trên giá ở mặt tiền của quán cà phê.

Nhậm Xuyên lấy từ bên trong ra một cuốn nhật ký rất cũ, ngay cả mép giấy cũng úa vàng thô ráp.

Mắt anh hướng về phía góc dưới bên phải của trang bìa, nơi có một chữ p được viết bằng mực.

Trái tim Nhậm Xuyên đánh thịch một cái, bởi vì anh biết tên trước đây của Giang Hoàn là Pluto, lúc ký tên thì chỉ có chữ p thôi.

Đây có lẽ là... cuốn nhật ký trước đây của Giang Hoàn.

Nhậm Xuyên nín thở, nhẹ nhàng thổi bay lớp bụi trên bề mặt rồi cẩn thận mở ra cuốn nhật ký phủ đầy bụi.

Tháng xx năm 19xx

Mình không ngờ cuộc gọi đó có thể được nối máy, đầu dây bên kia là một thiếu niên, mình không biết cậu ấy trông như thế nào, nhưng... giọng nói của cậu ấy rất dịu dàng. Cậu ấy thích ăn đồ ngọt, nhưng bố cậu ấy không cho phép. Cậu ấy mất mẹ từ khi mới sinh ra, bởi vì điều này mà đã khóc rất nhiều. Mình không thể diễn tả cảm giác của mình vào lúc này. Vũ trụ của mình cuối cùng cũng rộng thêm, mình đã tìm thấy... một hành tinh nhỏ, đang hướng về phía mình. Có lẽ trong tương lai, trong phút giây nào đó, chúng mình sẽ lướt qua nhau ở một góc thế giới.

Tháng xx năm 2000

Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của mình, mình đã mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, ngắm nhìn thiên nga trắng trong hồ, rồi ăn một mình. Mình cũng đã làm một việc mà có thể bị coi là ngu ngốc. Mình băng qua dây giăng và đặt một bức thư tình vào hốc cây táo Newton ở lối vào của Đại học Trinity. Mình không biết ai sẽ tìm thấy bức thư tình này, có phải là một cô gái không? Hay một chàng trai? Bỗng nhiên mình bắt đầu mong chờ sự sắp đặt của số phận, có lẽ cuộc đời mình không đến nỗi quá tăm tối, Thượng Đế đã để lại cho mình một tia sáng soi đường cho tương lai.

Tháng xx năm 201x 

Lâu lắm rồi mình không mở cuốn sổ này. Mình trở về Trung Quốc cũng đã gần một năm. Việc nghiên cứu và phát triển AI tạm thời đã hoàn thành và có thể tiến hành bước tiếp theo. Mình đến bệnh viện làm tiểu phẫu tim, không ngờ là không có giường, nên mình được xếp vào khoa ung bướu... nhưng mà bệnh nhân ở phòng đối diện rất đẹp trai, mà đáng tiếc... ung thư dạ dày giai đoạn cuối, hây dà.

Tháng xx năm 201x

Mình phát hiện ra rằng mình đã yêu cậu ấy. Mình thích cậu ấy, muốn ở bên cậu ấy, nhưng tại sao trời cao lại đối xử với mình như vậy, để mình yêu phải một người sắp chết. Quan tài cũng mua xong rồi, mình muốn cùng cậu ấy vượt qua khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời này, nếu không còn ai yêu cậu ấy, thì hãy để mình yêu cậu ấy. Xuyên Nhi, anh yêu em.

Tháng xx năm 201x

Tức chết rồi!!! Nhậm Xuyên hoàn toàn không mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối!!! Mặc dù mình cũng không bị ung thư gan giai đoạn cuối! Nhưng cậu ấy đã gạt mình!!! Lừa mình khổ sở như vậy!!!!

Tháng xx năm 201x

Mẹ nó! Ở ngay đối diện tên chó Nhậm Xuyên!!

Tháng xx năm 201x

Lại mất ngủ, khổ quá đi mất, tại sao lúc nào cũng có thể mơ thấy Nhậm Xuyên, tên cặn bã này, mơ thấy cậu ta làm gì!!! Mơ về Marilyn Monroe còn tốt hơn!!!

Tháng xx năm 201x

Cuối cùng cũng ở chung, Xuyên Nhi, bảo bối của anh, cuối cùng anh cũng có thể chăm sóc tốt cho em. Sẽ không còn nỗi đau nào em phải chịu đựng, dù trời có sập anh cũng sẽ chống đỡ cho em.

Tháng xx năm 201x

Mình... tỏ tình... trong chuồng heo...

Mình cũng không ngờ mình lại tỏ tình hấp tấp như vậy, nhưng thật sự con mẹ nó không nhịn được nữa!!! Từ trước đến giờ mình đã làm cái gì vậy!!! Vợ chình ình trước mặt mà lại nhận làm em trai!!! Trời ơi!!!

Nhưng mình đã ngủ với Xuyên Nhi rồi.

Khà khà...

Còn ngủ rất ngon. (Câu này xàm chết đi được)

Tháng xx năm 201x

Dám chạm vào Xuyên Nhi của tôi, Thường Ôn Sơn, ông không được chết tử tế đâu!!!

Nhậm Xuyên hồi tưởng lại, vì viên kim cương hồng mà anh bị cái thằng ngài Thường dẫn đến bỏ thuốc, nếu Giang Hoàn không lái xe đến thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh vô cùng căng thẳng, nuốt nước bọt một cái rồi lật sang trang tiếp theo, tim đập thình thịch, dồn ép về phía mạch máu.

Ngay sau đó là ba năm họ xa nhau.

Đã nhiều năm như vậy, Giang Hoàn không hề nhắc tới chuyện đã xảy ra trong ba năm đó...

Có thể ngày hôm nay... sẽ biết câu trả lời?

Khi lật sang trang tiếp theo, Nhậm Xuyên hơi sững sờ, bởi vì trang giấy sau đó không dính vào sổ, đều là những mảnh giấy vụn nhăn nhúm, cũng không biết là xé ra từ cái gì.

Tháng xx năm 201x

Đã gần một tháng kể từ khi tôi trở lại Anh, gã không cho phép tôi ra khỏi phòng. Tôi đã thử nhảy cửa sổ, cái giá phải trả là bị gãy mắt cá chân và bị trói chân tay bằng dây xích. Trong mắt gã, tôi là một con vật không có tự tôn, ngay cả đi vệ sinh nặng nhẹ cũng phải bị giám sát. Tôi gửi cuốn nhật ký trong ngân hàng nên chỉ có thể dùng tờ giấy khác, tôi nói rằng tôi sẽ không bỏ trốn nữa nên họ mới đưa cho tôi một cây bút chì. Đầu bút chì mài phẳng, không thể gây hại cho người. Xuyên Nhi... anh thật sự rất nhớ em, giờ nào phút nào cũng nhớ em. Nhưng có thể anh sẽ... không trở về được nữa...

Tháng xx năm 2020

Cuối cùng tôi cũng được phép tham gia vào các thương vụ làm ăn. Tay gã quả nhiên đen ngòm, Thường Ôn Sơn cũng chỉ là một con chó săn mà nhà họ Hà nuôi, nếu như muốn diệt sạch bọn họ thì cần phải có nhiều tin tức hơn... Tôi có thể cũng sẽ... không còn sạch sẽ nữa...

Xuyên Nhi... Hãy quên anh đi.

Tháng xx năm 2020

Tôi bị phát hiện... Rốt cuộc gã vẫn không nỡ ra tay với cốt nhục của mình, mới chừa cho tôi cái mạng, chữ viết có chút lệch... Hai cổ tay đều đã bị gãy, đây là dùng miệng ngậm bút viết... Cũng may là thứ quan trọng nhất đã được gửi cho cảnh sát và giới truyền thông, chuyện gì đã xảy ra sau đó thì tôi cũng không biết.

Xuyên Nhi... Anh về rồi, con rồng đã bị anh giết rồi, anh có thể... ôm em rồi.

Nhậm Xuyên gần như không kìm được nước mắt, trước cuốn nhật ký khóc vô cùng khổ sở, anh nghẹn ngào lật sang trang tiếp theo, lại không ngờ trang sau còn dữ dội hơn thế.

Tháng xx năm 2021

Thúy Hoa muốn cho tôi uống thuốc trừ sâu rồi, sao bữa nay ngon thế, còn có thịt lợn hầm dưa cải. Ôi chao, tôi biết Thúy Hoa đã cùng tôi chịu khổ bao nhiêu năm, tôi không thể cho em ấy một cuộc sống tốt, bao nhiêu năm nay cũng không dám có một đứa con vì nghèo... (bỏ qua ba nghìn chữ)

Thịt lợn hầm dưa cải hơi ngon, chắc Thúy Hoa bỏ thuốc trừ sâu vào đồ ăn, giờ tôi cảm thấy hơi đau bụng. Thúy Hoa!!! Kiếp sau nhất định phải gặp lại!!! Anh còn muốn làm Lý Thiết Trụ của em!!!

Tháng xx năm 2021

Tôi đã lái chiếc máy kéo duy nhất trong làng để đưa Thúy Hoa đến cuộc họp hội phụ nữ của đội sản xuất, nhưng em ấy trông cực kỳ không vui. Tại sao? Chẳng lẽ trong lòng em ấy có người đàn ông khác? Hoàng Phủ Thiết Ngưu? Hay thằng công tử bột họ Thôi?

...Máy kéo bị bắ rồi, nó là chiếc máy kéo duy nhất trong làng!!!

Nhưng Thúy Hoa mỉm cười.

Máy kéo của tôi bị bắt, em ấy cười.

Ái chà chà em ấy cười rất đẹp.

Thôi, nếu máy kéo bị giam thì bị giam vậy.

Tháng xx năm 2021

Cuối cùng thì tôi cũng có thai!!! Con đừng lo, bố sẽ sinh con ra thật xinh đẹp, trắng trẻo non mềm, tốt nhất hãy giống mẹ.

Tên cũng nghĩ xong rồi.

Đặt là Lý Bugatti Veyron.

Tên này chỉ nghe thôi là thấy vô cùng mạnh mẽ độc đoán!!! Đầy khí chất đế vương!!!

Nhưng... sau khi tôi bảo Thúy Hoa đặt cho đứa trẻ cái tên này, Thúy Hoa luôn nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.