Trịnh Hiên mờ mịt nhìn trần nhà xa lạ, chó con bị phái vào kêu hắn dậy đứng bên chân giường kêu "gâu gâu" thật to.
Hắn vừa thay quần áo xong, một con mèo mướp sọc đen xám nhẹ nhàng nhảy lên cửa sổ, "meo" với Trịnh Hiên một tiếng.
Quý Lương đặt bánh bao mới hấp lên bàn đá, xoay người nhìn thấy mèo mướp trong ngực Trịnh Hiên, cậu cười đi tới xoa đầu nó: "A Hoa, em về rồi!"
"Nó là 'A Hoa'?" Trịnh Hiên thầm đánh giá con mèo quấn người này, rất nhanh sau đó đưa ra kết luận, đúng thật là rất đáng yêu.
"Anh biết A Hoa hả? Lạ nhỉ, sao nó thân với anh thế?" Bình thường A Hoa rất lạnh lùng.
Trịnh Hiên âm thầm tự hào, đương nhiên là bởi vì hắn đẹp.
Ăn sáng xong, Quý Lương đưa Trịnh Hiên đến bệnh viện. Sắp gặp ông Quý, Trịnh Hiên hiếm khi cảm thấy căng thẳng, Quý Lương ngửi pheromone của hắn thấy không thích hợp, cậu lập tức duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, phóng pheromone của mình ra trấn an, nói: "Đừng sợ, ông nội rất hiền."
"Ừm." Trịnh Hiên căng thẳng siết tay vợ, hai chiếc nhẫn bạc sít sao áp chặt vào nhau.
"Anh thả lỏng tí đi! Cười một cái." Quý Lương cảm thấy Trịnh Hiên thế này hơi đáng yêu, không nhịn được vươn một tay khác nhéo mặt hắn.
"Ưm." Trịnh Hiên nở nụ người cứng đờ, nhìn còn ghê hơn không cười.
"......"
"Có khi nào ông không thích anh không?" Nghĩ đến thái độ ác liệt của mình với Quý Lương ban đầu, tổng tài tức khắc thấy chột dạ, vợ có từng mách ông nội không nhỉ?
"Không đâu." Quý Lương khẳng định: "Dù cho ông không thích anh cũng không sao, em thích là được rồi."
Trịnh Hiên vốn đang bước đi một cách máy móc bỗng nhiên dừng lại, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quý Lương: "Em nói gì?"
"Em nói... Em nói ông sẽ thích anh." Quý Lương đỏ mặt đảo mắt lung tung, mùi sữa bò ngòn ngọt nháy mắt thoang thoảng mùi dâu tây, cậu không ngờ mình lại buột miệng thốt ra câu nói đó.
"Không phải câu này." Trịnh Hiên cố chấp muốn xác nhận tình cảm của Quý Lương.
"Chỉ có câu này, đi nhanh đi!" Quý Lương tránh khỏi tay Trịnh Hiên bước nhanh đến trước phòng bệnh.
"Rõ ràng em nói em thích anh." Trịnh Hiên nhỏ giọng lẩm bẩm, bất mãn đi theo sau Quý Lương.
Anh đã nghe rõ ràng mà còn hỏi hả! Quý Lương chửi thầm đẩy cửa phòng bệnh ra, chào hỏi ông lão đang nằm trên giường bệnh: "Ông nội, con đưa Trịnh Hiên đến thăm ông."
Ông Quý quay đầu lạnh nhạt liếc hai người một cái, gật đầu.
"Chào ông nội, cháu là Trịnh Hiên." Cảm giác căng thẳng mới biến mất lại ngóc đầu quay về, Trịnh Hiên vô thức nắm tay Quý Lương, tiếp tục nói: "Cũng là bạn đời của Quý Lương."
Ông Quý thấy thế lập tức nở nụ cười, vẫy tay với Trịnh Hiên, "Lại đây ngồi đi, đừng khách sáo như vậy."
"Cảm ơn ông nội." Trịnh Hiên cũng thở phào, vẫn không buông tay Quý Lương ra.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Quý Lương gặp được một người bạn rất thân, là một alpha hàm hậu, hai người đã lâu không gặp nên nói chuyện rất hăng say, tổng tài không hiểu phương ngữ nên chỉ có thể khó chịu đứng bên cạnh.
Cũng không biết hai người nói gì, chỉ thấy Quý Lương chốc lại kinh ngạc chốc lại vui vẻ, còn duỗi tay vỗ vai alpha kia, làm tổng tài giận dữ suýt nữa phóng pheromone đuổi đối phương đi.
Cuối cùng đợi đến khi hai người nói xong vẫy tay tạm biệt, Trịnh Hiên lập tức kéo Quý Lương vào lòng ôm chặt như bảo vệ thức ăn: "Em là một omega đã kết hôn, phải giữ khoảng cách với các alpha khác biết không?"
"Cậu ấy là bạn thân của em, không phải người khác." Hầu như lớp trẻ trong thôn đều chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không có ý thức giới tính quá mạnh.
"Trừ anh ra, tất cả alpha khác đều là người khác, nhớ chưa?" Trịnh Hiên ỷ vào câu thích của vợ mà làm tới, thẳng thừng tuyên bố chủ quyền.
Quý Lương nhẫn nại dịch lại cho hắn đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.
Thì ra là người bạn kia sắp kết hôn, tối nay sẽ làm tiệc mừng, trùng hợp gặp được Quý Lương nên kêu cậu đưa chồng cùng đến bữa tiệc, lúc này Trịnh Hiên mới yên tâm.
Tiệc rượu trong thôn vô cùng náo nhiệt, Trịnh Hiên yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn cảm thấy rất thích những thôn dân chất phác này.
Mấy alpha trạc tuổi Quý Lương sôi nổi kính rượu Trịnh Hiên, giống như là muốn dùng cồn để khảo nghiệm tấm lòng của người đàn ông này đối với em trai mình. Trịnh Hiên mừng rỡ làm bài kiểm tra, hắn nhận hết tất cả bia và rượu trắng, vậy mà tửu lượng của hắn lại không phân cao thấp với mấy thanh niên trong thôn, cuối cùng vẫn là mấy bà vợ tới nắm lỗ tai họ kéo đi thì bài kiểm tra này mới kết thúc.
Trịnh Hiên say lắm rồi, nhìn thấy cảnh buồn cười kia lập tức dụi vào ngực Quý Lương: "Vợ ơi... Vợ cũng đưa anh về nhà..."
Mấy cô bác xung quanh sôi nổi vỗ tay cười: "Tiểu Quý, mau mang nhà cậu về đi! Say quá rồi."
"Người ta say hồi nào? Vẫn biết vợ mình ở đâu mà!"
"Ha ha ha ha!"
"Thế... con dẫn anh ấy về trước." Mặt Quý Lương đỏ bừng, cậu vòng tay Trịnh Hiên qua vai mình rồi vội vàng trốn về nhà.
Lần này Trịnh Hiên say thật, người mềm như bùn được Quý Lương đỡ lên giường, lại còn muốn lấy khăn lông lau mặt lau tay.
"Vợ... Vợ đâu rồi? Quý Lương... Vợ!"
Quý Lương xử lý Trịnh Hiên xong rồi đi xử lý mình, khi trở về lại thấy người đàn ông trên giường đang múa tay múa chân tìm vợ, cậu chỉ có thể tiến lên nắm tay hắn: "Ở đây, em ở đây."
"Muốn ôm vợ ngủ!" Tổng tài đã hoàn toàn không biết thể diện là gì, giữ chặt Quý Lương không cho cậu đi.
"Rồi rồi rồi, ôm ngủ." Quý Lương bất đắc dĩ bò lên giường nằm xuống cùng alpha cao lớn, mùi bạc hà mát lạnh thoải mái quấn quanh hai người.
Trong màn đêm yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Không biết có phải vì pheromone của Quý Lương có tác dụng giải rượu hay không, ý thức của Trịnh Hiên chậm rãi quay về. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu Quý Lương lặng lẽ nuốt nước miếng, rồi run giọng gọi: "Vợ." Ở nơi Quý Lương không nhìn thấy, hai lỗ tai của tổng tài đã đỏ muốn rỉ máu.
"Hửm?" Quý Lương bị mùi rượu trên người Trịnh Hiên làm mơ màng, cậu ậm ừ đáp lại.
"Hôm nay, em, nói thích anh." Trịnh Hiên đặt tay lên eo Quý Lương.
"......" Quý Lương nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức nhắm chặt hai mắt bắt đầu giả bộ ngủ.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giường, Trịnh Hiên thấy rõ lông mi của omega nhỏ đang run không rừng, nhịn không được cúi đầu hôn lên xoáy tóc của Quý Lương, "Anh cũng thích em, chúng ta về nhà làm hôn lễ đi!"
Quý Lương vẫn không trả lời, càng chôn mặt vào ngực Trịnh Hiên sâu hơn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chất cồn đã uống chuyển hóa hết thành ngọn lửa dục vọng, cây gậy phía dưới của tổng tài đứng thẳng đâm vào bụng nhỏ của phu nhân, làm người ta xấu hổ mặt đỏ bừng.
Trịnh Hiên kéo người ra khỏi lồng ngực, nghiêm túc hỏi: "Vợ, anh hôn em được không?"