Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 667



Chương 667

Nhìn thấy sự kiên định và quyết tâm trong mắt Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý nhất thời ngây người, nhưng đến khi phản ứng lại, cô lại nói: “Lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Lỡ như xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm thế nào?

Anh lấy cái gì để đảm bảo? Tiền à? Quyền lực? Hay danh tiếng của anh?” Lương Tiểu Ý nắm chặt nắm đấm, cô không muốn châm chọc anh, cô chỉ là không thể nhãn nhịn được nỗi buồn trong lòng. Cô biết cô không nên mỉa mai anh, nhưng cô không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Anh Tô” Cô cười lạnh một tiếng, lại lần nữa cay nghiệt mỉa mai anh: “Anh không phải là thân thánh” Anh không thể quyết định được sống chết… Cô mỉa mai anh, nhưng hai bàn tay đang buông thõng bên cạnh đùi lại nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay hình bán nguyệt đang đâm sâu vào da thịt cô.

Giờ phút này, Lương Tiếu Ý đang rơi vào một trạng thái không bình thường… Cô biết rõ không nên châm chọc anh, nhưng cô lại không nhịn được mà làm điều đó.

Điều này giống như trạng thái tâm lý tự ngược, khiến cô cảm giác nội tâm của mình càng lúc càng xấu xí, suy nghĩ của cô cũng càng ngày càng âm u… Phải làm thế nào đây, nhưng cô thực sự không thể nhịn được nữa!

Cô là một người không thể giấu được tâm sự, cô có suy nghĩ gì, tất cả đều sẽ bộc lộ qua biểu cảm trên mặt. Đôi mắt hẹp dài của anh đã nhìn thấy hết tất cả. Ánh mắt anh vô cùng đau đớn, không phải vì cô châm chọc anh, cũng không phải vì sự âm u trong nội tâm cô. Trong lòng ai mà không có một chút âm u chứ?

Hơn nữa, cô đã trải qua rất nhiều sự việc, cô có thể giữ được trái tim như ban đầu là anh đã vui mừng lắm rồi.

Điều khiến anh buồn là, chính anh là người đã biến cô thành bộ dạng như ngày hôm nay.

“Haiz…” Một tiếng thở dài như có như không rơi vào tai Lương Tiểu Ý, tiếng thở dài vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức Lương Tiểu Ý còn nghi ngờ đây là ảo giác của bản thân mình.

Nhưng cô còn chưa kịp suy nghĩ xem có phải mình bị ảo giác hay không, thì một bàn tay lớn đã đặt lên đầu cô, xoa rối mái tóc cô, bên tai cô lại vang lên giọng nói trâm thấp của anh: “Em rất tốt, đừng tự trách mình nữa. Đau lòng, vui vẻ, phấn khích, tự ti, đau khổ, thù hận, ghét bỏ… Tất cả đều là cảm xúc bình thường của con người. Mỗi người trải qua những chuyện khác nhau sẽ có những cảm xúc khác nhau, đều là chuyện thường tình… Tất cả mọi người đều sẽ như thế”

Lương Tiểu Ý ngây người… Hình như cô hiểu những gì anh muốn nói… Vừa nấy, anh đã nhìn thấu nội tâm do dự của cô.

Người đàn ông này… vẫn nhạy cảm và nhìn rõ lòng người như thế.

Anh nói tiếp: “Em nói đúng, anh không phải là thần thánh”

Trái tim Lương Tiểu Ý đang đập rất nhanh… Tô Lương Mặc đang yếu đuối?

Anh thể hiện sự yếu đuối của mình với cô?

“Vì thế Tiểu Ý, em không hề độc ác, cay nghiệt. Em chỉ đang phân tích sự việc, đánh giá mức độ nguy hiểm của sự việc, sau đó bàn luận thôi. Vì thế” Giọng nói của anh vang lên bên tai cô: “Em đừng nghĩ là bản thân mình đã trở nên xấu xa, cay nghiệt… Em không hề, bây giờ em rất tốt, em không cần phải thay đổi gì hết”

“Huhuul” Cô không nhịn được nữa, cô òa khóc trước mặt hai người đàn ông vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình.

Phần âm u trong trái tim cô, dễ dàng bị sự ấm áp, dịu dàng của anh xóa bỏ, biến mất không còn chút vết tích nào.

Sao anh có thể như thế này chứ… Cho dù đây chỉ là một trò lừa đảo, thì cũng phải chờ cô khóc xong đã, cô sẽ lại tiếp tục không để ý đến anh.

Cô khóc giống như một đứa trẻ, nhìn thấy cảnh này, trái tim anh bỗng chốc càng thêm mềm yếu.

Anh giơ tay ra, thở dài một tiếng, cánh tay cường tráng của anh ôm chặt hai vai cô: “Đừng, đừng khóc nữa mà!” Anh nhỏ giọng nói, hai má anh ửng hồng… Đây là lần đầu tiên anh an ủi người khác như thế này.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.