Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 593



Chương 593

Hai người mím môi mỉm cười.

Thẩm Quân Hoa nhìn hết người này lại nhìn người kia, anh nhân viên nói: “Mời hai cô dùng”

Sau khi anh nhân viên đi, Thẩm Quân Hoa mới nhìn Lương Tiểu Ý: “Tớ nhìn ra được, hai người rất thân quen… Bạn cậu à?”

“Không phải: Nghe thấy lời Thẩm Quân Hoa nói, Lương Tiếu Ý mỉm cười, không hề do dự nói. Thẩm Quân Hoa rõ ràng không tin, nếu không phải bạn bè, sao lại quan tâm nhau giống như bạn bè như thế?

Thẩm Quân Hoa cầm thìa lên xúc một thìa cơm trước mặt, đưa vào miệng, mặt cô ấy liền biến sắc.

Sau đó Thẩm Quân Hoa lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện, bạn thân của cô ấy đang ăn rất ngon lành. Vẻ mặt Thẩm Quân Hoa lộ ra một tia nghỉ ngờ: “Ừm… tớ thử của cậu nhé?”

Cô ấy nói, sau đó liền đưa thìa về phía đĩa cơm của Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý mỉm cười: “Được”

Thẩm Quân Hoa múc một thìa cơm từ đĩa của Lương Tiểu Ý, cho vào miệng. Mặt cô ấy lại biến sắc.

Giống hệt nhau… Sao có thể như thế?

Hai mắt Thẩm Quân Hoa lén lút nhìn về phía Lương Tiểu Ý đang bắt đầu cắm cúi ăn cơm… Cơm giống hệt nhau, mùi vị giống hệt nhau… Ngọt đến phát ngấy, thực sự thì, Lương Tiểu Ý nói món cơm khó nuốt này ngon?

“Tiểu Bàn” Thẩm Quân Hoa đặt thìa cơm trên tay xuống, cô ấy không dám khẳng định: “Cậu thực sự cảm thấy mùi vị món cơm ở cửa hàng này ngon à?”

“Đúng thế” Lương Tiểu Ý ngẩng đầu lên: “Sao thế?”

Thẩm Quân Hoa liếc nhìn Lương Tiểu Ý, sau đó lại cụp mắt xuống, hình như… cô ấy biết một bí mật động trời.

“Đại Bàn, cơm thịt bò xào hạt tiêu ở nhà hàng này, có mùi Vị của sự chân thành”

Thẩm Quân Hoa ngước mắt lên nhìn Lương Tiểu Ý, cô ấy càng không dám chắc chăn: “Vì thế ý cậu nói… không phải là mùi vị ngon, mà là người làm món thịt bò xào có thành ý?” Là như thế sao? “Vì thế, nên cậu mới thấy ngon?”

Lương Tiểu Ý nghiêng đầu, cười híp mắt lại: “Đúng thế, chính là như vậy. Tớ bỏ 38 tệ để nếm mùi vị của sự chân thành. Quân Hoa, chẳng nhẽ đây không phải là chuyện vô cùng tốt sao?”

Vì thế… cô ấy hiểu lầm rồi sao? Thẩm Quân Hoa giãn hàng lông mày đang chau chặt ra… À, hóa ra là cô ấy hiểu lâm rồi.

Thẩm Quân Hoa thở phào một hơi, cô ấy lại nhìn về phía đĩa cơm trước mặt, cầm thìa lên, học theo Lương Tiểu Ý, đút từng thìa, từng thìa vào miệng… Ừm, bỏ qua vị ngọt khiến người ta phát ngấy, thì hình như, thực sự có mùi vị của sự chân thành.

Ăn cơm xong, Thẩm Quân Hoa hỏi Lương Tiểu Ý những chuyện trong năm năm vừa qua, và cả những chuyện sau khi Tô Lương Mặc đến Hạ Môn.

Lương Tiểu Ý từ từ nói, không nhanh không chậm, khóe miệng trong lúc nói chuyện không gợn sóng, giống như cô đang kể câu chuyện của người khác.

Nhưng mỗi một chuyện cô kể, đều kinh thiên động địa, khiến Thẩm Quân Hoa cao giọng hét lớn. Nhưng cô gái ngốc nghếch đối diện… sao lại có thể nói một cách bình thường hòa nhã, nói một cách không hề để tâm như thế.

“Thế sau này cậu định như thế nào?” Giọng nói của Thẩm Quân Hoa mang theo nỗi niềm đau đớn sâu sắc, cô ấy thương xót cô gái ngốc nghếch ngồi đối diện: “Cho dù sau này cậu định thế nào, lần này, tớ kiên quyết đứng về phía cậu.”

Trái tim Lương Tiểu Ý vô cùng ấm áp, thần kinh căng thẳng mấy hôm nay được buông lỏng vài phần. Cô đứng dậy: “Đi thôi, chuyện sau này, tớ muốn đợi anh ấy tỉnh lại đã rồi tính tiếp”

Sau đó hai người lại nói đến chuyện của Thẩm Quân Hoa, đương nhiên sẽ nhắc đến chuyện Lục Trầm là người yêu của cô ấy. Lương Tiểu Ý không hề ngạc nhiên, năm xưa cô đang nhìn ra giữa hai người họ có điều gì đó.

Lúc thanh toán, Thẩm Quân Hoa khóe mắt cay cay, cô ấy ra ngoài trước. Cô gái Lương Tiểu Ý ngốc nghếch này… Không chịu nói gì cả, cứ để Lục Trầm hiểu lầm cô như vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.