Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 496



Chương 496

Đôi mắt của Tô Lương Mặc đăm chiêu nhìn cậu bé đột nhiên xuất hiện ở cửa này. Khi Tô Lương Mặc nghe thấy chữ “mẹ” phát ra từ miệng của cậu bé, khoảnh khắc đó, anh tưởng chừng như thời gian như ngừng lại! Nhìn kỹ khuôn mặt sở hữu sở hữu dung mạo tuấn tú không thể diễn tả đó, rồi anh từ từ … chậm rãi nhìn xuống người phụ nữ trong lòng mình.

“Em, em… em đã vì tôi mà sinh con!” Gương mặt của Tô Lương Mặc như đứa trẻ được cho kẹo, vui sướng đến nỗi không một từ nào có thể lột tả được cảm xúc của anh lúc này.

Sự thất vọng lúc trước dường như chưa từng tồn tại vậy!

Đây là con trai của anh, là con trai của anh cùng Tiểu Ý, chính là sự kết tinh của tình yêu giữa hai người họ. Khuôn mặt của cậu bé cùng anh giống y như hai giọt nước, thoạt nhìn cũng có thể chắc chắn được rằng đây chính là con trai của anh và Tiểu Ý!

Người đàn ông kích động nói: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã vì anh sinh con ra. Sau này anh sẽ nhất định dành trọn thời gian của mình cho con. Anh sẽ đưa con đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, đi nhảy bungee ở New Zealand, đi lướt sóng ở Dubai….”

Trong niềm sung sướng, anh vẽ ra một viễn cảnh tương lai tràn ngập màu hường.

Nghe thấy những lời nói ấy, cơ thể Lương Tiểu Ý ngay lập tức chuyển sang trạng thái căng thẳng … Đột nhiên, cô giận dữ nhìn anh: “Anh đừng có mơ!” Anh muốn cướp con của cô, anh quả nhiên là muốn cướp con của côi!

Không!

“Tôi sẽ không bao giờ để con tôi ở bên cạnh loại người như anh!” Lương Tiểu Ý nghiến răng, đôi mắt cô nhìn anh như thiêu đốt.

Trước đó, việc muốn cướp con từ tay cô của Tô Lương Mặc vốn chỉ nằm trong suy nghĩ của cô mà thôi. Nhưng câu nói lúc nãy, điều này như được khẳng định một cách chắc chắn mục đích của anh là gì!

Tô Lương Mặc sững sờ…

Lương Chi Hoành hung hăng chạy lại Ngay bây giờ, anh chỉ muốn ôm cậu bé vào lòng thật chặt.

Nhưng anh vạn lần cũng không thể nghĩ đến…

Lương Chỉ Hoành giơ chân lên, dùng hết sức đá vào chân của Tô Lương Mặc. Nhưng có vẻ như cậu bé dùng lực có hơi mạnh, lại còn là đôi chân cứng nhắc của Tô Lương Mặc nữa, liền bị ngã ngoài về phía sau.

“Aaaa! Đại Bảo!” Lương Tiếu Ý mặt cắt không còn một giọt máu vì sợ hãi. Cơ thể của Đại Bảo không tốt một tẹo nào. Bình thường cô không dám để Đại Bảo đi ra ngoài, bây giờ thì….

Đứa nhỏ sắp nói: “Mẹ à, con không sao … khụ khụ khụ!”

Những cơn ho từng đợt kéo đến: “Khụ khụ khụ…!”

Lương Tiểu Ý hốt hoảng, lo lắng gọi: “Đại Bảo! Đại Bảo!

Nhanh lên! Mau gọi bác sĩ!” Thế nhưng đáp lại lời của cô là tiếng ho không ngừng cùng tiếng thở dốc của Lương Chỉ Hoành: “Khụ khụ khụ … Mẹ ơi, khụ khụ … Không … không sao …con không sao thật mà.”

Khuôn mặt của cậu bé tái nhợt, đôi môi cắt không còn một giọt máu, nhưng cậu bé vẫn rất kiên cường, năm chặt lấy tay an ủi Lương Tiểu Ý.

Lương Tiểu Ý sợ hãi tột độ: “Đại Bảo Đại Bảo, con chịu khó một chút. Chúng ta cùng đi bệnh nhé. Cố lên con”“

Lúc này, Lục Trầm đã bế Lương Chỉ Duy đi đến cửa. Thấy anh trai đột nhiên phát bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Duy lo lắng không thôi, khua tay đạp chân không ngừng vùng vẫy khiến cho Lục Trầm bị bất ngờ liền thả tay ra. Lương Chi Duy ngay lập tức nhảy xuống rồi lao về phía Lương Chỉ Hoành. Thấy vậy, Lục Trầm cũng vội vã vào theo sau.

Tô Lương Mặc như bị chấn động, một người luôn bình tĩnh xử lý mọi chuyện như anh khi rơi vào tình huống này cũng không khỏi bối rối. Anh bước tới, định đưa tay ôm lấy Lương Chi Hoành để đưa cậu bé đến bệnh viện.

Thế nhưng, khi tay anh vừa chạm vào gương mặt cậu bé …

“Tát!” Âm thanh vô cùng chói tai vang lên. Đôi mắt của Lương Tiểu Ý đỏ ngầu nhìn Tô Lương Mặc với sự căm ghét hận thù đến tận xương tủy. Cô nghiến răng, thốt từng từ đe dọa: “Đừng, dùng, đôi, tay, bẩn, thỉu, của, anh, chạm, vào, con, trai, tôi”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.