Đến địa điểm đã được hẹn trước, chiếc xe ô tô ấy tấp vào lề đường, người con gái bên trong chiếc xe đẩy cửa bước xuống.
Người con gái ấy mặc chiếc áo sơ mi màu đen và quần ống loe cùng màu, trên tay cầm chiếc túi xách Hermes Kelly, đi tới người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi đang đứng phía trước chờ đợi.
“ Cô hẹn tôi ra đây để làm gì? Những gì tôi giao cho cô, cô định khi nào mới thực hiện? ”
Giọng nói của người phụ ấy vô cùng gay gắt như đang rất nóng lòng, muốn nhận kết quả ưng ý theo như kế hoạch đã được sắp xếp từ trước của mình.
Người con gái ấy chính là Liêu Bách Hà, cô im lặng một lúc thật lâu, sau đó lấy trong túi xách ra một tấm thẻ đưa về phía trước, trước người phụ nữ mang tên Từ Huyên, lên tiếng:
“ Số tiền trong đây gấp hai mươi lần số tiền phu nhân đã đưa cho tôi trước đó. ”
Bà ta nhếch môi cười lạnh cất tiếng hỏi lại, giọng điệu trầm trầm nhưng mang nhiều sự tức giận được kiềm nén:
“ Như vậy là có ý gì? ”
“ Bách Hà tôi cả đời này nợ phu nhân một ân tình rất lớn, nhưng tôi không thể làm theo ý của phu nhân được. ”
“ Biết mình nợ tôi một ân tình rất lớn thì đừng làm tôi tiếp tục thất vọng. Vừa hay lúc sáng tôi có đọc tin tức, Nam Cung thiếu gia thông báo sắp kết hôn cùng với bạn gái bí mật. Cô nên nhớ, những gì cô đang có ở hiện tại là do tôi cho cô, tôi cho được thì lấy lại và dùi cô xuống vũng bùn cũng được. Và nếu không có tôi, hai chị em cô và mẹ cô sẽ ra sao...? Sống như thế nào...? Đừng nói hai chữ không thể với tôi, vì điều đó làm tôi rất tức giận! ”
Đôi mắt được che giấu sau mắt kính râm bắt đầu đỏ lên. Không thể chối bỏ bà ta đã giúp gia đình của cô rất nhiều, nếu tám năm trước không có bà ta, cô chẳng biết làm sao có tiền chữa trị cho ba và lo tang lễ cho ông ấy, mẹ cô chắc bị nhóm giang hồ lấy mạng vì nợ tiền bài bạc. Bà ta còn cho cô và em đi học, để cô có được ngày hôm nay.
Không những nợ tiền bạc, còn nợ ân tình, ơn nghĩa quá lớn!
Nhưng tại sao lại nhắm vào Nhật Đăng? Anh đã làm gì bà ta để bà ta hận thù nhiều đến như vậy?
“ Phu nhân có thể cho tôi biết mục đích là gì không? ”
“ Cô chỉ có thể nghe theo những gì tôi sắp xếp chứ không có quyền được hỏi. Và tôi cũng nhắc nhở cô luôn, nếu như Nam Cung Nhật Đăng biết sự thật, liệu có còn yêu và muốn kết hôn với cô không? ”
Bà ta nghiêm mặt cảnh cáo Liêu Bách Hà, vì tâm trạng không được tốt nên đáp trả với âm giọng hơi lớn:
“ Lúc đầu tôi nghĩ phu nhân chỉ muốn tôi làm nội gián để giúp Đỗ Thị, làm Nam Cung Thị phá sản nên tôi mới đồng ý...”
• Bốp...
Câu nói của Liêu Bách Hà vừa dứt thì trên mặt đã lãnh trọn cái tát đầy nội lực của bà Từ Huyên, bà ta gằng ra từng chữ truyền vào tai cô:
“ Vô ơn bạc nghĩa! Nếu không có tôi, năm đó hai chị em cô đã bị đám giang hồ đó bắt đi, bây giờ đã là con đi.ế.m bị hàng vạn thằng ch.ơi qua chứ đâu cao sang đứng ở đây để chất vấn lại tôi như thế này...! ”
Liêu Bách Hà câm lặng đưa tay đặt lên mặt mình, đôi mắt đã sớm đỏ hoen chứa đầy lệ cay khổ lụy. Không gian trở nên yên ắng chỉ có tiếng lòng đang giằng xé, nhưng cũng chỉ mình cô thấu rõ.
Một lúc sau, bà Từ Huyên quan sát thấy cô đã chịu khuất phục, đánh xong rồi lại xoa bằng những câu nghe cảm động, lên tiếng:
“ Con cũng biết đấy, ta thương con như con cháu ở trong nhà, với lại Thiên Lâm cũng yêu con, sớm muộn gì hai đứa cũng về chung một nhà. Hai người ta cho đi tiếp cận Nam Cung Nhật Đăng đều bất thành, sau đó ta mới nhờ đến con giúp đỡ, chứ nếu không ta cũng chẳng muốn làm khó con. Con yên tâm, loại thuốc đó không gây chết người. Thiên Lâm yêu con như thế thì làm sao nó đứng yên nhìn con xảy ra chuyện được, đúng không? ”
“ ... ”
Liêu Bách Hà vẫn nhất quyết giữ im lặng, quả thật những gì bà ta vừa nói đều là sự thật. Đã có hai người con gái, xinh đẹp có, học thức có, nhưng dù tiếp cận thế nào cũng không được Nam Cung Nhật Đăng để ý.
Vậy là ý trời sắp đặt hay sao?
“ Bách Hà, mẹ và em con thế nào, sống có tốt không? Từ lúc cả hai sang thành phố D sinh sống, ta chẳng biết tin tức gì về họ.”
Câu hỏi thăm tỏ ra sự quan tâm, nhưng sâu xa trong đó là sự đe dọa. Bách Hà vốn dĩ thông minh, hiển nhiên hiểu rõ ý đồ của bà ta, thái độ chẳng còn lễ nghi lên tiếng:
“ Được, tôi sẽ làm theo ý của phu nhân, sau chuyện này xem như tôi và phu nhân không ai nợ ai. Còn về việc đính hôn là Nam Cung Nhật Đăng ép tôi, tôi biết rõ bản thân mình ở đâu, không cần phu nhân phải hăm dọa hay nhắc nhở. ”
“ Con đừng thái độ như vậy, dẫu sao sau này chúng ta cũng là người một nhà. ”
Liêu Bách Hà cười khẩy, quay mặt sang hướng khác khẳng định trả lời:
“ Tôi không yêu Thiên Lâm! ”
Bà Từ Huyên cười khinh bỉ và cũng có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi lại nhưng trong lòng bà ta vốn dĩ đã có câu trả lời:
“ Vậy người con yêu là Nam Cung Nhật Đăng? ”
“ Tôi không yêu ai cả! ”
Liêu Bách Hà nói xong quay người bước đi lại xe, nhưng đây cũng chẳng phải là xe của cô mà của Cao Gia Mẫn, bạn thân của cô. Ngồi vào đó, bàn tay của cô siết chặt lấy vô lăng, đôi mắt khổ sở giấu đằng sau mắt kính râm, tâm trạng tuột dốc như thác nước đổ xuống vực, sau đó gục đầu vào vô lăng bật khóc.
Đêm qua cô không muốn nhận lời cầu hôn của anh, để cả hai chấm dứt kể từ đó. Nhưng trong phút chốc cô lo sợ, muốn dò xét thái độ của bà Từ Huyên sau khi cô muốn dừng lại.
Cô biết mình và anh không có kết quả tốt đẹp, cô làm sao dám mong ước điều quá xa vời như thế!
Yêu anh, lý trí cô không hề cho phép!
Hiện tại cô phải làm sao để vừa bảo vệ an toàn cho anh, vừa trả nợ ân tình cho bà Từ Huyên?
Cô muốn biết mục đích tại sao bà ta lại làm vậy, bởi vì như thế cô mới nghĩ ra cách giải quyết, nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì bà ta và Từ Thiên Lâm đều không nói, cô căn bản chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo lời bà ta dặn dò.