Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 56: Vị đắng



Hai năm sau ngày Vân Yến và Khải Đồ tách nhau ra, cả năm đại lục địa, cả thần giới và tiên giới cho đến những lục địa nhỏ bé bí ẩn ai ai cũng biết về danh tiếng của một nữ nhân hào hoa phong nhã đồng thời cũng biết đến mối tình giữa Thượng Thần và nàng ta.

Nàng ta tự xưng Nguyệt Phong, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nhìn một lần liền nhung nhớ cả đời, nghe bảo nàng ta có thực lực kinh người đồng thời rất nhiều tri kỉ và kẻ mến mộ bản thân.

Nói chung thì Nguyệt Phong bây giờ thanh danh vô cùng tốt đẹp, vì thế nên số người theo đuổi không ít. Nhưng nàng ta chỉ chấp nhận một người và trao tấm lòng của mình cho Thượng Thần Thuần Nhã.

Nói đến Thuần Nhã, hắn hiện là Thượng Thần mạnh nhất trong số các Thượng Thần ở Thần giới, đồng thời cũng là nam nhân tuấn mỹ nhất. Tính tình của hắn ta vốn lạnh nhạt nhưng lại ấm áp ôn nhu với mình Nguyệt Phong.
Hiện tại thì chuyện tình về hai bọn họ là chủ đề được bàn tán nhiều nhất.

“Phải không?”

Nữ nhân vận một thân tím, híp mắt nhìn trời, môi câu lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

Đang trò chuyện mê say như thế, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói của Vân Yến, tất cả bọn người tám chuyện trong thanh lâu lập tức câm miệng lại, một tên nam nhân cẩn thận hỏi cô.

“Ách… Vân đại nhân, lâu rồi không gặp.”

Nhận thấy vài tia sợ hãi trong mắt của hắn ta, Vân Yến tay chống cằm, liếc nhìn hắn, không mặn không nhạt đáp lại.

“Chỉ mới hai tháng, không lâu.”

Nam nhân kia nghe vậy lập tức gật đầu túi bụi như gà mỏ thóc, sau đó nhân lúc cô tiếp tục nhìn ra bên ngoài liền chạy đi ra khỏi thanh lâu, bỏ luôn đám bằng hữu của mình ở đó với bao nhiêu thắc mắc.

Mới mấy tháng trước thôi tên này đã bám theo cô, lại còn lấy danh xưng là bạn đời của cô để làm đủ thứ chuyện xấu và tất nhiên đã bị cô tẩn một trận.
Vì vậy nên bây giờ nhìn thấy cô hắn ta mới chột dạ sợ hãi đến mức chạy đi như vậy.

Vì nhìn thấy tên nam nhân kia đối diện với Vân Yến vài giây liền chạy mất, đám người hóng chuyện trong thanh lâu liền đặt toàn bộ sự chú ý ở cô. Chẳng mấy chốc cũng có người liền nhận ra cô là ai.

Dù có ai nhận ra cô hay không nhận ra cô, Vân Yến vẫn luôn không quan tâm đến họ.

Vân Yến dùng tay nhịp nhịp trên bàn, môi hồng hơi nhấp, “Một tên nhát cấy.”

Sợ ăn đập như thế mà ban đầu còn mạnh miệng đòi sống chết vì cô cơ đấy.

Nghĩ lại cô liền thấy buồn cười.

Nếu không có mấy tin đồn nhảm nhí đó thì cô đã không gặp phải mấy tên đần độn này rồi.

Danh tiếng của Vân Yến bấy lâu nay thật sự không tệ nhờ cái lần làm nhiệm vụ người tốt của 333 mà ai cũng biết đến Vân Yến như là một người có thực lực khó đoán, thân phận bí ẩn cho nên cuộc sống của cô tương đối nhàn nhã, nên đập ai thì đập nên tìm gì thì tìm.
Hiển nhiên cũng có rất nhiều người biết đến Vân Yến qua các câu chuyện và muốn làm thân với cô, tiếc là cách làm thân không đủ ấn tượng cho nên đều bị cô đập một trận rồi vứt họ giữa đường.

Ở vị diện này chơi đã đủ, Vân Yến đang nghĩ về việc nhờ nam chính và nữ chính đưa Khải Đồ đến Phong Tinh.

Nhưng mà cô cũng không biết giờ này Khải Đồ bay lên thiên đàng chưa nữa.

Đôi mày thanh tú khẽ chau lại, đồng tử đen sâu thẳm không có một tia sáng nhìn về phía xa xăm, vài tia nắng chiếu vào khuôn mặt *dương chi bạch ngọc ấy làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của cô.

*Dương chi bạch ngọc: chỉ sự cao quý, thanh khiết

Bóng lưng mềm mại không có một khuyết điểm mà kiêu sa của Vân Yến như ẩn như hiện trong tầm mắt của mọi người khiến cho ai cũng phải hút một ngụm khí lạnh.
Một câu chào hỏi đơn giản mà Vân Yến nghe muốn mòn tai lại vang lên bên tai, đồng thời người lên tiếng chào ấy cũng ngồi vào bàn cô.

“Vân đại nhân, cô vẫn xinh đẹp như bao ngày nhỉ?”

Nam nhân khẽ cười, trong mắt hiện lên một tia sáng lấp lánh như dải sao băng.

“Ngươi là ai vậy?” Vân Yến lướt tầm mắt sang tên nam nhân ngồi đối diện mình, lạnh nhạt hỏi.

“Ta là Nhan Sở Tu.” Nhan Sở Tu ngâm ngâm cười, mày khẽ nhướng lên, “Ngài không nhớ ta thật sao? Ta sẽ rất buồn đấy.”

Vân Yến nhìn Nhan Sở Tu như nhìn một kẻ thiểu năng, cô trợn mắt đáp: “Vậy thì buồn đi, bàn này của ta, thỉnh tránh ra.”

Nhan Sở Tu rất nhanh liền quen với sự vô tình của cô, hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Chuyện ngài nhờ, ta đã làm xong.”

“Chuyện gì?” Vân Yến nhíu mày.

Cô không nhớ là có nhờ ai làm việc gì cả nha?
Nhận thấy Vân Yến thật sự không nhớ rằng bản thân đã nhờ hắn làm việc gì, Nhan Sở Tu giật giật khóe miệng.

“Một năm trước tại Hắc Long môn, ngài nhờ môn chủ là ta đây, đi tìm một vị hòa thượng tên Khải Đồ.”

Nghe vậy Vân Yến mang máng nhớ ra.

À… hình như có vụ này thật.

Lúc ấy Vân Yến đang đi chơi rất vui vẻ, thế nhưng lại bị 333 hối thúc đi tìm Khải Đồ dù cô đã đảm bảo với nó là hắn sẽ tự quay lại nhưng nó vẫn không tin.

Vì ngày nào 333 cũng hét toáng lên tròn đầu cô, Vân Yến quyết định chiều theo ý nó. Tuy vậy cô không có thời gian đi tìm hắn nên cô đành chạy đi nhờ môn chủ của Hắc Long môn tìm hộ.

Nhưng lúc đó môn chủ của Hắc Long môn đang bận cho nên không có ở môn phái vì thế mà Vân Yến cũng không chạm mặt Nhan Sở Tu.

Sau khi đã nhớ lại, Vân Yến cùng không phản ứng quá mạnh liệt mà nghiêm trọng hỏi, “Hắn chết chưa?”
Nhan Sở Tu híp mắt, chậm rãi đáp: “Vị ấy chưa chết, ngược lại rất được lòng mọi người cho nên đi đến đâu cũng có người mến mộ và kính trọng.”

“Ừm.” Vân Yến gật gật đầu, “Hiện tại thì hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”

“Vị ấy hiện tại bị nhốt ở Nguyệt Tình lâu, về tình trạng thì ta không thể nói được là có ổn hay không nhưng ta đảm bảo với ngài rằng vị ấy còn sống.”

Nguyệt Tình lâu là nơi trao đổi tin tức lớn nhất lục địa Thủy Tinh này, đồng thời lâu chủ chính là Nguyệt Phong.

Không lẽ nữ chính để ý đến Khải Đồ cho nên ra tay bắt cóc rồi nhốt hắn để chơi trò biếи ŧɦái mỗi đêm?

Điều này có chút kì lạ đấy, vì theo như cốt truyện thì sau khi Nguyệt Phong gặp Thuần Nhã thì nàng ta đã bắt đầu thay đổi tính tình của mình và chỉ chung thủy với mình nam chính mà thôi.
Mà cũng không thể không tính đến trường hợp Nguyệt Phong và Thuần Nhã chưa yêu nhau say đắm cho nên Nguyệt Phong cắm sừng hắn ta. Hoặc Nguyệt Phong và Thuần Nhã vốn không có chuyện gì với nhau cho nên Nguyệt Phong vẫn ngựa quen đường cũ mà dụ dỗ bắt cóc Khải Đồ.

Nhưng mà thời điểm này thật sự chưa đến lúc nam nữ chính yêu nhau điên cuồng. Đây chỉ mới là lúc cả hai hợp tác tham gia trận chiến gì đó bảo vệ Thủy Tinh mà hai người họ trai tài gái sắc cho nên mọi người mới cho rằng cả hai đang trong một mối quan hệ yêu đương.

Thời điểm cả hai yêu nhau say đắm cũng phải một trăm năm nữa cơ, lúc này cả hai đang trên đường tóm lấy trái tim người ấy, Thuần Nhã đang bắt đầu loại bỏ mấy tên lốp xe dự phòng của Nguyệt Phong và Nguyệt Phong thì đang cảm thấy hứng thú với Thuần Nhã.
Vì cả hai đều rất thông minh ít não tàn cho nên hành trình Thuần Nhã truy Nguyệt Phong khá gian nan.

Mà tên Nhan Sở Tu trước mặt cô này chính là nam phụ thứ n, chính là một tên rất có ích với Nguyệt Phong. Nếu hắn đã biết bản tính của nàng ta, chắc hẳn sẽ không trực tiếp nói với cô rằng Khải Đồ ở chỗ của nàng ta đâu.

Lý do vô cùng rõ ràng, vì Nguyệt Phong là nữ chính, thân là nam phụ tất nhiên Nhan Sở Tu sẽ không làm việc gì có hại đến nàng ta.

“Ôi chao! Nhan tay chân, Nhan tri kỉ, Nhan thân mật của Nguyệt Phong lại bán đứng nàng ta sao? Nghe nói làm vậy với nàng ta sẽ không nhận được cái kết tốt đâu.” Vân Yến cong môi châm chọc.

Nhan Sở Tu: “…” Nhan tay chân? Còn Nhan tri kỉ, Nhan thân mật nữa chứ?

Cô cũng thật biết cách trào phúng người khác đấy Vân đại nhân!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.