“Giang Quân Việt, tôi muốn mượn anh một triệu.” Nợ một trăm đồng cũng là nợ, nợ một triệu cũng là nợ, thế thì có thể mượn được bao nhiêu thì mượn đi, mượn rồi trả, tương lai cô vẫn không nợ anh.
“Không cho mượn.”
“Tôi viết giấy vay nợ, tôi xin cam đoan tương lai nhất định sẽ trả cho anh.” “Không cho mượn.”
“Này, mẹ của tôi còn ở trong bệnh viện, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Lam Cảnh Y, đây là thái độ vay tiền của cô sao?” Giang Quân Việt chống cằm, ánh mắt sâu sắc lười biếng liếc nhìn Lam Cảnh Y, đến chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Người ta nói rằng không chiếm được mới là tốt nhất, nhưng anh đã chiếm được rồi mà?
Giờ lại không muốn buông tay, hay như Lạc Khải Giang nói, người đàn ông tuyệt đối không thể tách khỏi người phụ nữ, anh chỉ muốn coi cô là công cụ giải quyết sinh lý thôi, anh có thể coi cô như lựa chọn tốt nhất trong một trăm người. Cô lại còn muốn bò lên đầu anh, hét vào mặt anh.
“Bốp” Lam Cảnh Y quẳng đũa trong tay lên trên bàn, đứng lên xoay người đi về phía cửa: “Tiền tôi nợ anh tôi sẽ trả, nhưng mà xin anh sau này đừng quấy rầy tôi và mẹ tôi, cảm ơn.”
Không mượn được thì thôi, cô nghĩ cách khác, Lục Văn Đào đáng chết, nếu không vì anh ta thì cô đã sớm tìm được công việc tốt rồi.
“Lam Cảnh Y, cơm của mẹ cô...” Giang Quân Việt chỉ đứng lên một lúc rồi lại ngồi xuống, anh nhìn bóng lưng Lam Cảnh Y, đoán chắc cô nhất định sẽ quay lại ở vị trong thế giới của cô bây giờ, Lam Tinh đang bị bệnh là quan trọng nhất.
Lam Cảnh Y bước được vài bước thì dừng lại, nhưng cũng chỉ dừng một chút lại nhấc chân rời đi. Cô không muốn tới nơi này nữa, cũng không muốn bị anh ức hiếp nữa, ngã một lần khôn ra thêm, tương lai cô sẽ không phạm phải những sai lầm cũ. Quá lắm thì cô đi bán máu.
“Lam Cảnh Y... Lam Cảnh Y...” Anh gọi hai tiếng mà người phụ nữ kia vẫn không đáp lại. “Rầm, Giang Quân Việt vung tay lên hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống, bừa bộn khắp nơi.
Được, ngược lại anh muốn xem xem cô có cách gì để trả tiền thuốc thang lần tiếp cho Lam Tinh, coi như cô đi bán máu thì cũng không thể ngày nào cũng bán được. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh cô đi bán máu, không biết tại sao trái tim anh lại thấy đau.
Trời đã tối đen, khi ra khỏi khu chung cư, Lam Cảnh Y lấy điện thoại ra thì mới phát hiện đã bị Giang Quân Việt tắt máy. Cô mở ra thấy có nhiều cuộc điện thoại bị nhỡ, có Lý Tuyết Phượng, có Lục Văn Đào, nhưng lại không có Lam Tinh.
Nhưng cô vẫn nhớ số Lam Tinh, cô gọi điện thoại cho Lam Tinh, bà nhanh chóng bắt máy: "YY, con đi chưa?”
“Cái... Cái gì?”
“Quân Việt nói khoảng bảy giờ con với cậu ấy sẽ đến, bây giờ đã là sáu giờ rồi, sao thế, còn chưa đi sao?”
“Mẹ, con ra cửa rồi, con đến ngay đây, con lên xe rồi, con cúp máy nhé.”
Lam Cảnh Y nói dối, bây giờ Giang Quân Việt không đi với cô, cô cũng không lấy cơm từ chỗ anh được, vội vàng đi tới một quán cơm nhỏ gọi hai món ăn rồi đóng gói lại, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
“Mẹ, con đến rồi.” Cô không ở đây một ngày, không biết Giang Quân Việt và Lam Tinh đã nói với nhau những gì, lúc này trong lòng Lam Cảnh Y cảm thấy không yên tâm một chút nào.
“Quân Việt đâu?” Quả nhiên, ánh mắt Lam Tinh rơi vào phía sau cô, không biết người đàn ông kia lừa gạt Lam Tinh như thế nào mà rõ ràng cổ mới là con gái bà mà bà lại chỉ hỏi anh.
Lam Cảnh Y thật sự bó tay: “Mẹ, con và Giang Quân Việt chỉ là bạn bè bình thường." Cô dứt khoát nói ra để miễn cho sau này phiền toái.
“Bạn bè bình thường?” Lam Tinh hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo: “YY, các con thật sự chỉ là bạn bè bình thường sao?”
“Vâng, chỉ là bạn bè bình thường.” Lam Cảnh Y cắn răng, không thể làm gì khác ngoài nói như vậy.
Lam Tinh không hề rằng, chỉ lẳng lặng nhìn Lam Cảnh Y năm giây sau đó bà lập tức di chuyển cơ thể, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Động tác kia khiến cho Lam Cảnh Y hoảng hốt: “Mẹ, mẹ định làm gì vậy?”
“Mẹ không thích bệnh viện, mẹ muốn xuất viện.”
“Mẹ, nhưng mà mẹ... Mẹ.” Nhưng mà mẹ còn chưa khỏi bệnh, nhưng làm thế nào Lam Cảnh Y cũng không thể nói đoạn sau ra. Cô sợ nói ra sẽ khiến Lam Tinh vì bệnh tình mà nghĩ quẩn trong lòng, nhưng không nói, lại thấy Lam Tinh muốn xuất viện, cô thật sự hoảng hốt: “Mẹ, con không cho mẹ xuất viện.” Lam Cảnh Y xông tới ôm lấy eo Lam Tinh, khuôn mặt nhỏ nằm trên bả vai bà: “Mẹ, đừng xuất viện, có được không?”
Động tác của Lam Tinh chỉ dừng lại một chút, sau đó bà tự mình gấp và sắp xếp quần áo: "Y Y, ở bệnh viện thực sự không thoải mái, để mẹ ra ngoài hít thở không khí không tốt hay sao?"
"Không được, mẹ, bệnh của mẹ thực sự rất nghiêm trọng, con không thể cho mẹ xuất viện được." Lam Cảnh Y vừa ôm chặt Lam Tinh vừa nắm chặt quần áo của bà trong tay, cô không muốn Lam Tinh xuất viện vào lúc này.
"Y Y, mẹ vẫn luôn nghĩ..." Nói đến đây thì bà dừng lại, Lam Tinh bắt lấy bàn tay phiền phức của Lam Cảnh Y áp lên má mình, sau đó bà nhẹ nhàng nói: "YY, mẹ không sao cả, không phải là căn bệnh sống được ngày nào hay ngày đó, cũng không phải là bình thường mẹ sống không tốt, nên hãy cho mẹ xuất viện đi." Giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng là thương lượng với cô, Lam Tinh vẫn vừa mỉm cười vừa nói, nhưng đối lập với bà là hai mắt đẫm lệ của Lam Cảnh Y.
"Mẹ, con không cho mẹ xuất viện được." Lam Cảnh Y quỳ xuống đất "bụi" một tiếng, cô không thể vì bệnh đang tiến triển tốt một chút mà để Lam Tinh xuất viện chờ chết.
Lam Tinh từ từ xoay người, đưa những ngón tay của mình lướt qua mái tóc mềm mượt của Lam Cảnh Y, nhẹ nhàng nói: "Y Y, con nói thật cho mẹ biết, con lấy đâu ra tiền để mẹ nhập viện vậy?" Bà không ngốc, tiền viện phí một ngày không hề ít, người bình thường khó có thể xoay sở được.
"Mẹ..." Lam Cảnh Y không thể nói với Lam Tinh là do cô đi đánh bạc thắng được, nếu nói như vậy nhất định Lam Tinh sẽ không tin, dùng mánh khóe của cô, đánh bạc mà có thể thắng được sao? Việc này cũng là Giang Quân Việt bày ra giúp cô thắng.
"Mẹ vẫn luôn nghĩ đó là tiền của Giang Quân Việt. Mẹ cứ nghĩ là chờ khi mẹ ra viện, bọn con sẽ kết hôn và có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng mẹ chưa bao giờ nghĩ là... Hóa ra bọn con chỉ là bạn bè bình thường, mẹ sai rồi, mẹ, là mẹ đã liên lụy đến Y Y, mẹ muốn xuất viện để đi tìm ba, mẹ nghĩ là mẹ sẽ tìm được ba của con."
"Mẹ..." Lam Cảnh Y khóc thút thít, cuối cùng cô cũng không nói được gì nữa, theo bản năng ôm đùi Lam
Tinh, dù có nói gì thì cô cũng không cho bà xuất viện.
"Được, chỉ cần con và Quân Việt hòa thuận, mẹ sẽ không xuất viện." . Đam Mỹ Hay
Xong xuôi, Lam Cảnh Y vẫn quỳ gối, nếu là như vậy thì không phải cô và Giang Quân Việt vẫn phải tiếp tục đóng kịch sao?
"YY, mẹ đã nói như vậy rồi thì con cũng đừng ngang bướng nữa, như vậy thì tốt hơn, sức khỏe của mẹ đang tốt lên, con cũng sẽ sớm sinh một đứa bé khỏe mạnh, mập mạp, đúng là hạnh phúc nhân đôi. Ngoan, mau đứng dậy đi con." Một cánh tay mạnh mẽ lập tức bể Lam Cảnh Y lên, đặt cô ngồi vào ghế, sau đó thở dài nói: "Sắp làm mẹ của một đứa bé rồi, phải cần có người chăm sóc, nào, đến giờ ăn cơm rồi, hai người đều có phần."
Hai hộp cơm được đưa riêng cho cô và Lam Tinh, khi anh chạm vào tay cô, hơi ấm từ tay anh khiến trong lòng cô run lên, cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Giang Quân Việt, chậm rãi nói: "Anh nói là phải đi đăng ký, anh nghiêm túc sao?"
"Cô đồng ý với tôi là sẽ không bỏ đứa bé thì tôi sẽ đồng ý đi đăng ký với cô." Giang Quân Việt đứng thẳng dậy, dáng người cao lớn bao trùm Lam Cảnh Y, ánh mắt lộ rõ vẻ nghiêm túc, nhưng thật sự thì ở đây căn bản là không có gì để thương lượng cả, vốn dĩ cô không hề mang thai.
Lam Cảnh Y không nói gì cả, cô mở hộp đồ ăn rồi lặng lẽ ăn, đồ ăn rất ngon, lúc trước cô đã từng nhìn thấy những món này trên bàn ăn ở nhà anh, nhất định đây là tự nấu chứ không phải đặt từ khách sạn. Thấy cô đang ăn, Lam Tinh nở nụ cười vui vẻ nói: "Y Y, đứa bé đã được mấy tháng rồi? Mấy tháng rồi mà nhìn không ra vậy? Đứa bé mới được hơn một tháng, có đúng không?" Dường như Lam Tinh hy vọng đứa nhỏ này càng lớn càng tốt.