“Cậu lừa tôi đấy ạ? Ở đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy, không phải cậu đi lừa đảo thì chính là đi bài bạc rồi.” “Ơ, làm sao cậu đoán chuẩn thế, đúng thật là tôi ở sòng bạc, ha ha, cậu có muốn tới đó thử một chút hay không? Chơi nhỏ thôi, kiểu này thì sau này chúng ta không cần lăn lộn mỗi ngày ở siêu thị, mỗi ngày đều phải ăn thức ăn ôi thiu, thật sự không có ý nghĩa chút nào.”
“Cậu thắng thật sao?”
“Đó là điều đương nhiên rồi, tới chỗ đó chỉ cần đầu óc tốt một chút thì nhất định sẽ thắng.” Lý Tuyết Phượng nói như thật, bên cạnh xuất hiện một anh chàng đẹp trai, cho dù anh chàng đẹp trai đó không dành cho cô ấy, nhưng mà có thể đứng chung một chỗ với Giang Quần Việt là cô ấy cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Thật ra thì hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi. Nghỉ ngơi cùng với tổng giám đốc Giang thị đây một phút đồng hồ, cũng đủ cho cả cuộc đời này của mình hưởng đủ rồi, anh thật sự rất đẹp trai.
“Chỉ đến xem thôi không chơi có được không? Lam Cảnh Y nhỏ giọng hỏi, cô cảm thấy bài bạc là không tốt. Nhưng mà thật sự cô đang thiếu tiền, nếu đúng thật như Lý Tuyết Phượng nói dễ dàng thắng được tiền như vậy... Thật ra mà nói, cô đã dao động, bởi vì bây giờ ngày ngày cô đều đi bán máu, một tháng cũng chỉ có thể tích góp được hơn một vạn tệ, nhưng bệnh của mẹ là cái hố sâu không đáy, hơn nữa cô cũng không thể bán máu mỗi ngày được.
“Được, cậu tới đếm tiền giúp tôi là được rồi.” Lý Tuyết Phượng nói khoác không biết ngượng, liếc nhìn Giang Quân Việt đang giơ ngón cái lên về phía cô ấy, làm cho trong lòng cô ấy có chút lâng lâng.
“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?” Lam Cảnh Y đã hoàn toàn động lòng.
“Câu lạc bộ Mê Thiên, cậu tới đó thì gọi điện thoại cho tôi, tôi ra đón cậu. Nếu không cậu sẽ không vào được đâu, tôi có thẻ VIP khách quý của bạn tôi.”
Cúp điện thoại, Lam Cảnh Y vội vàng nhảy lên xe buýt rời đi.
Nếu như cô có nhiều tiền trên tay, cô sẽ lập tức gọi điện thoại cho mẹ. Nhưng mà bây giờ, cô không dám. Sau khi thật sự nghĩ thông suốt, ngay cả chi phí nhập viện cô cũng chưa đóng nổi, chưa kể đến chi phí điều trị sau đó.
Từ nhỏ đến lớn địa điểm mà trong lòng cô không thích nhất chính là sòng bạc, nhưng mà bây giờ cô đã động lòng muốn đi tới đó.
Bảy ngàn, tròn bảy ngàn tệ, Lam Cảnh Y đếm đi đếm lại ở trong phòng rửa tay, cô cười ngây dại nhìn số tiền này, thì ra kiếm tiền cũng có thể dễ dàng như vậy. Trong phim truyền hình luôn nói rằng dù thế nào cũng không thể tham lam không thể nghiện ngập, những người chơi ăn gian lừa gạt tiền đều cho người ta bắt đầu thắng rồi sau đó mới thua, thế nên cô lấy được rồi thì thu tay thôi.
“Ôi chao...” Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, muốn quay về vị trí của mình, Lam Cảnh Y vừa bước chân là đã ngã ngồi xuống đất.
“Y”, cậu không sao chứ?” Lý Tuyết Phượng xông đến, bây giờ Lam Cảnh Y là con gà đẻ trứng vàng của cô ấy, cô ấy theo Lam Cảnh Y chính là để kiếm tiền. Phải nói là Giang Quân Việt thật sự rất giàu có, một tiếng cho cô ấy một một trăm tệ, kiếm được nhiều hơn cả so với tiền làm việc ở siêu thị, cô ấy khao khát muốn có được việc vặt vãnh để làm như vậy mỗi ngày.
“Ôi, sàn trơn thật đấy, ui ui chân tôi đau quá.”
“Có cần đi bệnh viện không?”
Dù không muốn vậy, Lý Tuyết Phượng chỉ thuận miệng hỏi vì cô ấy không muốn đi, cô ấy muốn kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Thế nhưng Lam Cảnh Y lập tức nói hùa theo: “Ừ, đi đi, nếu không thì tôi sợ sau này chân tôi thật sự sẽ bị khập khiễng mất.”
Lý Tuyết Phượng không thể làm gì khác hơn đành buồn bã đỡ Lam Cảnh Y rời khỏi câu lạc bộ Mê Thiện, nhưng mà vừa ra đến cổng chính thì Lam Cảnh Y lập tức đứng thẳng lên, đôi chân dài chạy rầm rầm về phía trạm xe bus. Lý Tuyết Phượng sững sờ khoảng ba giây thì mới kịp phản ứng: “Lam Cảnh Y, chân cậu không có vấn đề gì sao?”
Bước chân của Lam Cảnh Y ngừng lại, cô quay đầu nở nụ cười xinh đẹp rực rỡ: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, tôi nghĩ lấy được rồi thì thu tay thôi, tôi sợ tôi thắng nhiều quá thì những người bị thua kia sẽ không chịu thả cho tôi đi. Ha ha, vì vậy tôi đã sử dụng chiêu này, thế nào, tôi thông minh chứ?” Thông minh cái quỷ gì, nhưng mà cô ấy lại cảm thấy Lam Cảnh Y thật là hạnh phúc, nếu cô ấy bị người khác trêu đùa như vậy thì dù có trêu đùa bao nhiêu lần, cô ấy cũng bằng lòng. Giang Quân Việt, dường như anh đối xử tốt quá đáng với Lam Cảnh Y: “Ừ, thông minh, nhưng mà Lam Cảnh Y, tôi cảm thấy có lẽ chúng ta sẽ thắng thêm được một chút nữa, hay là chúng ta quay lại chơi thêm một tiếng rồi trốn đi, thế nào?”
“Không được, nếu muốn đi thì cậu đi một mình đi!” Cô sờ vào bọc tiền ở trong túi, cuối cùng tâm trạng của Lam Cảnh Y cũng khá hơn được một chút. Cô rất muốn mang sự may mắn ngày hôm nay của mình đến cho mẹ, có lẽ bệnh của mẹ sẽ không tệ như vậy nữa.
Nhảy lên xe buýt, rốt cuộc Lam Cảnh Y cũng lấy hết can đảm bấm gọi điện thoại cho Lam Tinh, chuông điện thoại vang lên khoảng bảy tám lần thì mới được nhấc máy: “Y”, là con à?” Giọng người phụ nữ mềm mại nhẹ nhàng, không hề mang theo một chút đau buồn nào, giọng nói của Lam Tinh cũng giống như vẻ bề ngoài của bà vậy, luôn dịu dàng làm rung động lòng người.
“Mẹ, mấy ngày nữa là sinh nhật của con, chúng ta gọi video đi!” Kìm nén nỗi nhớ vào trong đáy lòng, giọng điệu của Lam Cảnh Y vô cùng vui vẻ.
Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng một lúc, hình như đang suy nghĩ, sự im lặng đó làm cho Lam Cảnh Y vô cùng căng thẳng và lo lắng: “Mẹ, năm năm rồi mẹ chưa quay về.” Cô tủi thân trách móc, rõ ràng hai người đang ở cùng một thành phố, nhưng dù thế nào thì Lam Tinh cũng không chịu gặp cô.
“Ừ, mẹ nhớ sinh nhật của con rồi. YY, mẹ bận mất rồi, hôm nào lại nói chuyện sau nhé.” Nói xong, Lam Tinh lập tức cúp máy.
Lam Cảnh Y nghe được tiếng “tút tút tút...” ở trong điện thoại di động, trong lòng chua xót, những giọt nước mắt chảy xuống không ngừng, không biết thật sự người mẹ này là mẹ ruột hay mẹ kế nữa.
Sau khi nhảy xuống xe buýt, đôi mắt của Lam Cảnh Y sưng đỏ, lần này ở trước cửa ký túc xá không phải là Lục Văn Đào mà là Giang Quân Việt, quần áo cả người giống như dáng vẻ của tên trai bao lần đầu tiên cô gặp anh: “Lam Cảnh Y, tâm trạng của tôi không tốt, tôi muốn đi uống rượu, cô đi cùng tôi đi.” Giọng điệu hống hách không thể nghi ngờ, làm cho cô có hơi sững sờ.
“Tại sao lại là tôi?”
“Cô không phải là bạn của tôi sao? Lên xe đi!” Anh vỗ vào vị trí yên sau xe máy, tiện tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, bất giác kéo cô ngồi lên: “Ôm chặt vào, chúng ta lên đường.” Vốn dĩ không đợi Lam Cảnh Y kịp phản đối, xe máy đã phóng nhanh như chớp vào trong màn đêm, từng cơn gió lướt qua mái tóc dài mềm mại của cô phất lên mặt anh. Cô bán máu, nhưng không bổ sung một chút dinh dưỡng nào, phải đưa cô đi ăn một bữa ngon thôi, nếu không cô gái ngốc nghếch này chết cũng không biết làm sao mà chết nữa.
Gà ác hầm đậu đen, trứng gà ninh kỷ tử táo đỏ, đương quy thịt dê, chảo gan heo, lại còn thêm một bát canh táo đỏ đậu phộng. Tất cả đều là đồ bổ máu, cuối cùng là một vài món bản thân mình thích ăn, tôm muối tiêu và thịt bò ngâm tường, còn có một đĩa rau cải xào, món mặn và món rau rất cân xứng, đủ loại rực rỡ bày la liệt đầy trên bàn, Lam Cảnh Y nhìn có chút ngẩn ngơ: “Đàn ông cũng ăn những thứ này sao?”
“Cô là đàn ông à?” Giang Quân Việt nhíu mày, khinh thường bĩu môi: “Uống rượu với tôi, nói nhảm ít thôi.” Anh bưng rượu qua, đúng thật là rót hai chén, mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Lam Cảnh Y nếm thử một ngụm lại có chút ngọt: “Đây là rượu gì thế?”
“Rượu gạo.” Muốn người phụ nữ kia uống vào để khôi phục được khí huyết, anh vô cùng vất vả mới sai người đi lấy được, nhưng mà tuyệt đối không thể nói cho cô biết là loại rượu như vậy: “Nào, cạn một chén.” Anh nâng chén cùng với cô, hơi ngửa đầu uống cạn, sau đó lập tức gắp thức ăn ăn.
Lam Cảnh Y bắt chước dáng vẻ uống cạn vừa nãy của anh, nhưng thoáng chốc chén rượu đã bị anh giữ lại: “Cô là phụ nữ, tùy ý uống một ngụm nhỏ là được rồi.” “Hứ.” Cô mê mẩn nhìn anh, anh uống rượu giống như uống nước lã, rượu gạo này ngọt đi nữa thì cũng không thể uống như vậy được: “Cô cũng chỉ cần uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Anh đừng có quan tâm đến tôi, ăn đi.” Nói thật là tâm trạng của Giang Quân Việt cũng không tốt, bảo cô đi theo mình cô không chịu. Nhưng mà anh không có cách nào có thể mặc kệ cô tự sinh tự diệt được, loại cảm giác này vô cùng tồi tệ, anh không hề thích chút nào.
Trong bụng đã tràn ngập sự u ám, vốn dĩ chỉ có một mình Giang Quân Việt đang uống từng ngụm rượu lớn, bây giờ Lam Cảnh Y cũng uống, uống hết ly to này đến ly to khác. Người đàn ông kia thật sự kết hôn rồi, ha ha, vậy tất cả hy vọng của cô đều không còn nữa, hoặc là vào lúc cô đồng ý gả cho Lục Văn Đào thì cô và Giản Phi Ly đã được định sẵn sẽ không thể gặp nhau nữa: “Tiểu Khuynh Khuynh, nào, chúng ta cạn nữa, ha ha, quen anh thật là tốt.”
“Có gì tốt?”
“Đương nhiên là quá tốt, anh rất tốt với tôi, tôi thiếu tiền anh lập tức cho tôi vay tiền để tiêu xài, còn đến siêu thị làm anh hùng cứu mỹ nhân. Anh có biết không, mấy cô gái ở siêu thị của chúng tôi đều thích anh, còn bảo tôi làm mại cho bọn họ đấy. Tiểu Khuynh Khuynh, hôm nào tôi dẫn anh đến ký túc xá của chúng tôi, nếu anh nhìn trúng người nào thì lập tức nói cho tôi biết, chị đây nhất định sẽ giúp anh.”
“Lam Cảnh Y, cô nhỏ hơn tôi đấy, vì vậy phải nói là em gái đây nhất định sẽ giúp anh.”
“Ợ..” Cô ợ lên một hơi rượu, đứng dậy đi vòng qua bên cạnh anh, hai tay nâng mặt anh lên: “Anh lớn hơn tôi sao? Tôi không tin.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất gần anh, mùi rượu của hai người thoang thoảng xung quanh, bầu trời tối. đen như mực, ánh sáng của quán ăn này mờ ảo không rõ ràng. Hơn nữa còn nồng nặc hơi rượu, làm cho người ta nhìn cũng thấy hơi mờ ảo. Có lẽ là đã uống quá nhiều, Giang Quân Việt vươn tay kéo Lam Cảnh Y lại, kéo cô gần sát người anh: “Cách tối gần như vậy là muốn quyến rũ tôi sao? Hay là, bây giờ muốn làm người phụ nữ của tôi rồi?”