"Trời ạ! Cô mới vào đây làm việc có một ngày mà đã được giao cho trọng trách này rồi sao."
Di Nguyệt miễn cưỡng cười trừ một cái. Thật ra là do tổng giám đốc nhà các cô cướp người trắng trợn!
.............................
Vài ngày sau đó, cô rất an phận thích nghi dần với công việc mới. Trong suốt khoảng thời gian đó, tần suất Di Nguyệt chạm mặt Cố Tử Du cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Có vài lần cô vô tình gặp hắn lúc cùng mọi người ra ngoài ăn trưa, nét mặt của người nào đó vẫn lạnh nhạt, thờ ơ như không hề quen biết đến cô. Buổi tối hắn cũng không có trở về nhà.
Di Nguyệt mấy ngày nay vốn bận bịu kiểm tra cẩn thận từng công đoạn đặt may để đảm bảo trong quá trình sản xuất sẽ không có bất trắc gì xảy ra. Nên ngoài công việc ra cô cũng không để ý quá nhiều đến vấn đề nào khác.
Hôm nay là ngày cuối cùng để chuẩn bị ra mắt trang phục mới. Cũng là ngày mà Cố thị thông báo với toàn thể nhân viên, người được chọn để chụp ảnh tạp chí lần này là ai.
"Di Nguyệt, chị đoán xem lần này người đó rốt cuộc sẽ có nhan sắc tuyệt vời thế nào nhỉ?"
Từ Thư Nhiễm sán đến gần cô bắt chuyện. Di Nguyệt vẫn không có động tĩnh, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính. Thư Nhiễm cũng hướng theo cô mà nhìn, trên màn hình vi tính hiện lên chỉ toàn chữ là chữ.
Cuối cùng cô ấy bỏ cuộc, vỗ vai cô.
"Chị đừng chăm chỉ thế chứ, cùng hóng chuyện một chút đi."
Lúc này Di Nguyệt mới nhìn cô ấy, bất lực cười một tiếng.
"Tôi cũng nghĩ cô ấy nhất định là rất xinh đẹp."
Từ Thư Nhiễm đồng tình, lại ngồi tán gẫu với cô. Một lúc sau, đột nhiên một vài người làm cùng phòng với bọn họ nhốn nháo chạy ra ngoài sảnh chính. Lúc đi ngang còn không quên gọi:
"Di Nguyệt. Nhiễm Nhiễm. Người đó đến rồi, mau ra đây xem!"
"Tới ngay đây!"
Từ Thư Nhiễm đáp lại bọn họ, không nói nhiều nữa liền kéo tay Di Nguyệt. Bọn họ tụm lại cùng những người ở các phòng ban khác, hào hứng bàn luận với nhau.
"Mọi người đều tò mò về người này như vậy sao?"
Di Nguyệt thắc mắc hỏi mấy cô gái cùng phòng.
Bọn họ đều đồng thanh trả lời.
"Đúng vậy!"
Một cô gái trong số đó đứng ra giải thích với cô.
"Cô mới vào nên chưa biết đó thôi. Mỗi năm công ty đều sẽ có một dự án quảng bá sản phẩm thường niên đặc biệt."
"Mà Cố thị lại là công ty lớn, phát triển cũng vô cùng vững mạnh. Thế nên, người mẫu quảng bá độc quyền cũng phải rất diễm lệ."
Cô coi như là đã tiếp thu được một thông tin mới khá thú vị. Đúng lúc này, ở bên ngoài, nhân vật chính cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Đó là một cô gái có mái tóc xoăn màu hạt dẻ đặc trưng. Dáng người nhỏ nhắn, thon gọn. Gương mặt trắng hồng, phong cách trang điểm có phần kiêu sa. Quả thực đúng là rất xinh đẹp.
Lúc vừa trông thấy cô gái này, Di Nguyệt lại cảm giác người này có chút quen mắt. Cho đến khi Từ Thư Nhiễm ở bên cạnh thốt lên.
"Là Lâm Yên Yên! Hóa ra người được chọn lần này lại là cô ta."
Mọi người có mặt ở hiện trường đều đồng loạt vỗ tay chào đón Yên Yên. Cả Di Nguyệt cũng thế.
Không chỉ có sự xuất hiện của cô ta, mà Cố Tử Du mới chính là điều khiến mọi người ở đây kinh ngạc. Nhân viên của Cố thị không ai là không biết đến cô gái này, dù bọn họ chưa một lần công khai với truyền thông.
Nhưng với nhiều hành động có phần thân mật và tần suất mà bọn họ xuất hiện cùng nhau thường xuyên. Người ngoài nhìn vào cũng không thể xem đây là mối quan hệ bình thường.
Từ Thư Nhiễm ghé vào tai cô nói nhỏ:
"Cô ta tên là Lâm Yên Yên. Mà chị cẩn thận, đừng có để cái nhan sắc ngọt ngào đó làm cho lầm tưởng nhé! Cô ta thủ đoạn hơn chúng ta nghĩ nhiều đấy."
Di Nguyệt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Yên Yên chính là vào hôm diễn ra hôn lễ. Cô ta được Cố Đông Luân mời đến dự với tư cách là khách mời.
Dù đã qua vài tháng không gặp lại. Nhưng ở lần hội ngộ này, dường như nhan sắc của người đó còn có phần thăng hạng, sắc sảo hơn trước rất nhiều.