"Cô ta là ai vậy, sao lại dám va phải tình yêu của tôi!"
"Cô ta là người quen của Cố tổng sao?"
....
.............................
Di Nguyệt cúi đầu cảm ơn anh rồi bước vào thang máy, cô quét thẻ rồi nhấn nút lên tầng hai mươi. Cửa thang máy mở ra, cánh cửa gỗ ngay trước mắt báo hiệu cho Di Nguyệt biết sự xuất hiện của hắn đang ở rất gần.
Cô đưa tay gõ cửa. Bên trong có chất giọng trầm thấp vọng ra.
"Vào đi."
Di Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa bước vào. Tầm nhìn của căn phòng này vô cùng thoáng đãng, có thể nhìn thẳng xuống phía đường lộ. Ánh nắng mặt trời khẽ rọi qua chiếc rèm cửa màu trắng hắt nhẹ vào trong.
Cố Tử Du ngồi trên sofa, hai chân hắn bắt chéo nhau. Tư thế nhàn nhã không tưởng. Cô đặt chiếc lồng đựng thức ăn xuống.
"Bữa trưa của anh."
Thấy hắn vẫn không nói gì, Di Nguyệt cũng không buồn để tâm. Cô nhìn hắn vài giây rồi rời đi.
"Không định ở lại ăn cùng tôi sao, vợ?"
Vợ? Di Nguyệt nghe mà nổi cả da gà. Cô biết hắn đang giở trò khiêu khích cô. Di Nguyệt quay người lại, nhìn thẳng vào hắn.
"Muốn tôi ở lại xem anh ăn có 'chết' không sao? Anh yên tâm đồ ăn tôi làm không bỏ độc."
Gương mặt hắn đanh lại, ánh mắt lãnh khốc nhìn xoáy vào cô. Di Nguyệt run run, cô không muốn nói chuyện với hắn nữa. Vừa chạm lên ổ khóa, tay cô liền bị bàn tay to lớn nào đó kéo ngược lại.
Không một động tác thừa, Di Nguyệt đã ngồi trọn vào lòng Cố Tử Du. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay siết chặt cằm cô. Ép Di Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Không muốn nghe lời tôi nữa?"
Tim cô đập điên đảo như muốn nhảy ra ngoài. Di Nguyệt không thể kháng cự, cô chỉ có thể đối diện.
"Phải, tôi không muốn là một con robot tùy anh điều khiển!"
Cố Tử Du di chuyển bàn tay thô ráp từ cằm đến gáy Di Nguyệt, không nói một lời liền ghì chặt. Môi hắn chạm môi cô, Di Nguyệt cảm nhận được sự phẫn nộ trong nụ hôn thô bạo đó.
Cô mở trừng mắt, ở đây là công ty hắn không thể làm càn. Móng tay Di Nguyệt bấm vào cổ hắn, Cố Tử Du càng tăng thêm lực đạo cắn vào môi cô mang ý trừng phạt.
Di Nguyệt cảm nhận được mùi hương bạc hà thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng khi đầu lưỡi hắn xâm nhập vào các giác quan của cô.
Cố Tử Du không yên phận, đưa tay vòng ra sau eo, thuần thục kéo khóa váy cô xuống. Chiếc váy tuột khỏi vai Di Nguyệt, hờ hững để lộ bờ vai trắng nõn cùng hình xăm trên xương quai xanh.
Di Nguyệt nhận thức được tình huống lúc này, cô muốn dãy ra khỏi cơ thể người đàn ông nhưng nhanh chóng đã bị Cố Tử Du khống chế.
Chỉ đến khi Di Nguyệt cảm thấy môi mình đau rát hắn mới buông cô ra, môi mỏng mơn trớn ở nơi cần cổ, bả vai rồi tới phía trước ngực, để lại dấu hôn đỏ chót.
Di Nguyệt thở gấp, cô bất lực, đột nhiên lại muốn khóc.
"Cố Tử Du, anh là đồ cặn bã, đáng chết, anh không xứng để chạm vào tôi!"
Cố Tử Du đột ngột dừng lại, hắn ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo mùi đàn ông nguy hiểm. Di Nguyệt cảm nhận được hơi thở nóng bỏng đang phả vào gáy mình, cô bất giác rùng mình.
"Nói cho cô biết. Tôi có nhiều cách khiến cô phải đến cầu xin tôi, nên biết thân phận của mình."
Cố Tử Du mất hứng, hắn hừ lạnh rồi đứng dậy chỉnh lại sơ mi, quần âu chỉnh tề. Chỉ có Di Nguyệt luôn là người yếu thế. Cô đưa tay quệt đi nước mắt lấm lem trên mặt, nhanh chóng kéo lại khóa váy rồi đứng dậy.
Hắn nhìn thấy cô như vậy lại càng ngứa mắt hơn, người phụ nữ chết tiệt này nhất định phải sống không bằng chết dưới tay Cố Tử Du hắn!