Cô vịn tay mình vào chiếc bàn bên cạnh, gượng đứng dậy. Di Nguyệt lùi lại vài bước, cô tốt nhất là nên tránh xa hắn một chút. Chỉnh lại vạt váy, Di Nguyệt đưa chân trần vô thức dẫm lên mảnh thủy tinh lúc đi qua hắn.
Máu đỏ in trên mặt sàn, hình ảnh thê lương trước mắt như găm sâu vào giác mạc Cố Tử Du. Nhưng sao cô lại chẳng cảm thấy bàn chân mình nhói đau chút nào.
Cô chỉ muốn đi khỏi đây ngay bây giờ, nếu lúc nãy Di Nguyệt thật sự không làm như thế thì liệu cô còn giữ được sự trong sạch của mình bước ra khỏi đây không?
Chân vừa chạm tới ngưỡng cửa, Di Nguyệt bỗng cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng. Cô quay người nhìn về phía sau, Cố Tử Du sải bước bế xốc Di Nguyệt lên. Hắn không nói gì, gương mặt cũng không hề biến sắc.
Chỉ có khí chất lạnh toát như làn sương bao phủ kín tâm tư không bao giờ là tan biến.
"Hắn không chết."
Kim Giang Bân hắn chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không chết được?! Di Nguyệt không thể nghĩ thêm được gì nữa, đầu óc của cô bây giờ tất cả đều trống rỗng. Cô cố vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn.
"Dù Kim Giang Bân có chết hay không, tôi cũng đều cảm thấy ghê tởm anh. Thả tôi xuống!"
Cố Tử Du vẫn nhìn thẳng về phía trước, chỉ có bàn tay hắn đang siết chặt eo cô.
"Nếu cô muốn bước ra khỏi đây với bộ dạng này, tôi có thể tác thành cho cô."
Lực đạo của hắn quá mạnh khiến Di Nguyệt đau đến phát cáu. Nhìn lại bộ dạng nhem nhuốc của mình, nếu để mọi người nhìn thấy e là không ổn chút nào.
Cô đành ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn. Vừa bước khỏi cửa Di Nguyệt toan vùng khỏi cánh tay của hắn.
Chưa để Cố Tử Du kịp phản ứng Di Nguyệt đã lùi lại.
"Tôi không muốn về."
Cố Tử Du tiến thêm một bước thì cô lùi lại một bước, hắn cứ như vậy chèn ép cô.
"Di Nguyệt, hôm nay cô gan to bằng trời."
Trong thoáng chốc, gót chân Di Nguyệt không còn tìm được chỗ đứng. Cô bước hụt về phía sau, cả người theo đó mà ngã xuống hồ nước phía dưới.
Hồ nước này tuy lớn nhưng lại không quá sâu, với chiều cao của Di Nguyệt có thể sẽ không gây nguy hiểm. Nhưng vì tình huống quá đột ngột nên cô chưa kịp đề phòng, vừa ngã xuống liền bị sặc nước.
Nước tràn vào mắt khiến Di Nguyệt cảm thấy cay cay, cô không còn nhìn rõ được người trên bờ chỉ nhìn thấy mang máng bóng dáng hờ hững của người đàn ông ấy.
Cố Tử Du nhìn cô, khóe môi chợt cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Di Nguyệt chới với giữa dòng nước ngày càng lạnh đi.
"Cứu...cứu tôi với..."
Cố Tử Du nhàn nhã đứng trên bờ xem kịch hay, đợi đến khi Di Nguyệt không còn chút sức lực nào nữa, hắn mới chửi thề một tiếng rồi nhảy xuống hồ nước kéo cô lên.
"Mẹ kiếp, cô là con đàn bà phiền phức!"
Cố Tử Du đặt Di Nguyệt nằm lên chiếc áo của mình, bộ váy mỏng manh thấm đẫm nước, dính chặt vào cơ thể cô.
Đôi chân vốn trắng nõn giờ đây bỗng đã chằng chịt những vết bầm tím ẩn hiện. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay vô thức siết chặt, Cố Tử Du nhìn chăm chú vào những vết bầm tím ấy rồi lại nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của cô.
Nhìn qua một lúc, hắn đoán Kim Giang Bân có lẽ vẫn chưa kịp hành động, có thể vì làn da Di Nguyệt vốn đã vừa trắng lại vừa mỏng nên chỉ cần vài động tác va chạm đã khiến da vô xuất hiện vết bầm tím.
Tối hôm đó Di Nguyệt lên cơn sốt cao, không phải vì cô lạm nước mà là vì hình xăm ở xương quai xanh. Trước khi trở về nhà, hắn nhất quyết đem cô xăm lên ba chữ "Cố Tử Du".
Tên hắn như hằn sâu lên da thịt Di Nguyệt. Hình xăm ấy như muốn khắc sâu vào tâm trí cô, rằng cả cuộc đời này cô chỉ có thể bị ràng buộc bởi Cố Tử Du hắn!