Sau tiệc cưới của Phương Tiểu Tuyết và Thẩm Tử, Đào Ánh Ngọc đã không ngồi yên nữa, bắt tay vào chuẩn bị lễ cưới cho con trai và con dâu mình.
Chu Phỉ thấy bà đi sớm về khuya, cứ nghĩ đã tìm được nơi nào đó vui vẻ nên ít khi ở nhà. Thế nhưng, Vương Thiên Minh cũng y như vậy, đi sớm về khuya, quan tâm đến cô cũng ít đi rất nhiều.
Hôm nay, cô quyết định gọi điện hỏi Phương Tiểu Tuyết, thế nhưng người bắt máy lại là Thẩm Tử, anh ta giả vờ trêu chọc cô:
Thẩm Tử thấy mình đã dụ cô thành công, thế là được đà lấn tới, châm dầu vào lửa:
_ Cô nghĩ chuyện này có thể đùa sao? Tôi nghĩ cô là chị em tốt với vợ tôi nên mới nói, nếu không thì sống để bụng, chết mang theo.
Tút... tút... tút...
Chu Phỉ thẳng tay cúp máy, Thẩm Tử thấy chuyện chẳng lành, muốn gọi lại nhưng đầu dây bên kia lại bận. Lúc này Phương Tiểu Tuyết dưới lầu đi lên, nhìn anh ta hỏi:
_ Ai gọi đến sao?
_ Chu Phỉ vừa gọi đến, anh chỉ đùa một chút...
Thẩm Tử kể lại cho cô ấy nghe, thế là cả hai phải cùng nhau đến Vương thị một chuyến. Trên đường đi còn gọi điện báo trước cho Vương Thiên Minh.
Nghe tin, anh giận đến đỏ mặt, mọi chuyện anh giấu mấy ngày nay xem như tiêu tan.
Đúng lúc anh vừa cúp máy xong, một tiếng bụp mạnh vang lên bên ngoài, cô vợ bé nhỏ nào đó đã đạp mạnh vào cánh cửa đáng thương kia!
Vẻ mặt giận dữ của cô khiến anh phải khiếp sợ, lần đầu thấy cô giận đến mất đi lí trí như vậy! Vương Thiên Minh cố gắng kiềm chế nỗi sợ, lên tiếng hỏi cô:
_ Vợ, em đến đây có chuyện gì vậy? Sao không báo trước, anh cho người đón em.
_ Tôi đến đây mà cũng cần báo trước sao? Phá hỏng chuyện tốt của anh à?
_ Chuyện tốt? Chuyện tốt là chuyện gì chứ?
Chu Phỉ uống cạn ly nước trên bàn, tiếp tục tra hỏi anh:
_ Mấy nay anh làm gì, cứ đi sớm về khuya như vậy! Không phải nhìn trúng em diễn viên kia rồi chứ?
_ Hả? Em nghe ai nói linh tinh thế hả? Anh làm gì có để ý ai.
_ Là Thẩm Tử nói cô diễn viên gì đó đang đeo bám anh, bảo em giữ chặt anh lại.
_ Em tin?
Chu Phỉ ngây thơ gật đầu, vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì khi thấy Thẩm Tử cùng Phương Tiểu Tuyết đi vào! Anh ta đi đến, nhẹ nhàng giải thích với cô.
Nghe xong, cô thật sự muốn cắn người, cơn thịnh nộ như núi lửa sắp bùng phát. Thẩm Tử cố gắng trấn an cô, nếu như cơn giận này thật sự bùng nổ, vậy thì xem như anh ta chán sống rồi!
_ Chu Phỉ, cô bình tĩnh chút, Vương Thiên Minh đang giấu cô làm lễ cưới đấy! Mấy ngày nay đều là vì chuyện này!
_ Hả?
Chuyện này thành công thu hút sự chú ý của cô, cơn thịnh nộ gì đó vậy mà lại chẳng thay, đâu nữa! Cô nhìn anh, anh nhìn cô, cả hai không nói thêm gì nữa! Bởi vì chỉ nhìn vào mắt đối phương, cả hai có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
......................
Rất nhanh đã đến ngày trọng đại của Chu Phỉ, tuy cô mất cả ba và mẹ, kể cả người yêu trong một đêm. Nhưng bù lại cô lại có một anh chồng vô cùng cưng chiều mình, một người mẹ chồng vô cùng tâm lý.
Còn có những người bạn không bao giờ bỏ cô. Công việc và danh vọng lại đứng trong top, vừa hạnh phúc lại vui vẻ.
...
Tiệc cưới được tổ chức trên một quần đảo Tình Yêu, một nơi du khách đều lui đến rất đông. Những vị khách được mời mới có vinh dự đến đây xem tiệc cưới có một không hai này.
Chu Phỉ và Vương Thiên Minh bước xuống từ trực thăng, nam thanh nữ tú cùng nhau bước vào lễ đường. Các vị khách bên dưới đều vỗ tay chúc mừng.
Hôm nay là ngày trọng đại của Vương tổng, vậy mà lại không có lấy một báo chí nào! Đào Ánh Ngọc không muốn tiệc cưới này bị cánh nhà báo đưa tin. Chỉ những người được mời đến mới biết đến chuyện này.
Cha sứ đứng trên bục cao, hướng về phía cả hai, bắt đầu đọc:
_ Cô dâu, con có bằng lòng lấy người đàn ông bên cạnh mình làm chồng? Cho dù có ốm đau hay bệnh tật, cho dù có nghèo khổ khó khăn, vẫn không từ bỏ?
_ Con đồng ý.
_ Chú rể, con có đồng ý lấy người phụ nữ bên cạnh làm vợ? Cho dù có ốm đau hay bệnh tật, cho dù có nghèo khổ khó khăn, vẫn không từ bỏ?
_ Con đồng ý.
_ Hai con có thể trao nhẫn cho nhau.
Lục Hạ và Kim Tấn cùng nhau đem nhẫn đến, cả hai cùng trao cho nhau chiếc nhẫn quan trọng nhất trong ngày cưới.
_ Ta tuyên bố, hai con từ đây thành vợ chồng hợp pháp. Hai con có thể hôn nhau.
Vương Thiên Minh đưa tay ôm eo cô, kéo nhẹ chiếc khăn voan, cúi người hôn vào bờ môi nhỏ nhắn của Chu Phỉ. Tiếng cười nói bên dưới càng vang vọng hơn.
Tiếp theo là tiết mục ném hoa cưới, Chu Phỉ quay người đưa lưng về phía khán đài. Những người muốn bắt hoa cưới đều tập trung lại một chỗ, những người khác đều tránh sang một bên.
Chu Phỉ để ý thấy Bạch Dương và Lục Hạ cũng tham gia, cô cố ý nhắm trúng Bạch Dương mà ném. Đúng như dự đoán, hoa cưới cứ thế bay thẳng đến chỗ cậu.
Tuy bất ngờ nhưng lại cảm thấy vui vẻ. Bạch Dương đem bó hoa đến quỳ xuống trước Lục Hạ, mọi người đều cùng hò reo thích thú. Vừa được ăn cưới vừa được xem tiết mục tỏ tình.
_ Hạ Hạ, có lẽ hơi đường đột, nhưng anh muốn nói, em có đồng ý lấy anh không?
Lạc Hạ vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, tuy hơi bất ngờ nhưng lại vô cùng hạnh phúc.
_ Em đồng ý.
Cả hai cùng thích nhau, nhưng lại không dám bày tỏ với nhau. Nhưng may mắn là không bỏ lỡ nhau.