Sự việc tới ngày hôm nay cũng có một phần lỗi của ông ta.Về phần Hàn Thu Nguyệt, bà ta không ngờ được rằng, cô con gái mà bà ta dày công nuôi dưỡng, chăm sóc lại có thể nói ra những lời như vậy. Bà ta vẫn luôn nghĩ đó là những đứa trẻ đơn thuần, việc lấy Trương Tú ANh ra làm tấm gương cũng chỉ là muốn cho Trương Tú Linh được tốt hơn.
Bà và tất cả những người trong Trương gia kể cả Trương Lão gia đã mắc sai lầm khi đem hai đứa trẻ ra so sánh với nhau, vô tình đẩy sự so sánh đó thành sự đố kị, ghen ghét trong lòng Trương Tú Linh. Nhắc lại mới
nhớ, đúng là lần đầu tiên Hàn Thu Nguyệt tìm tới thầy Nguyễn cũng là dưới sự gợi ý của Trương Tú Linh từ khi cô ta mới mười mấy tuổi. Chỉ vì lòng tham, sự nhẹ dạ mà bà ta đã để cho ông ta dắt mũi, dẫn tới những sai lầm nối tiếp sai lầm.
“Tú ANh! Mẹ xin lỗi con, tất cả là lỗi tại mẹ. Mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Để con thiệt thòi rồi.” Hàn Thu Nguyệt nghẹn ngào trong nước mắt. Giờ đây bà ta đã hối hận thật rồi.
“Tú Anh, là ba đã sai lầm. Chuyện sáu năm trước, xin lỗi con!” Trương Vân Sơn cũng mở lời.
“Ba, Mẹ, Chuyện đã qua con không muốn nghĩ tới nữa, giờ đây con chị muốn sống những tháng ngày yên bình thôi. Ba mẹ cũng có tuổi rồi, mọi chuyện cho qua đi.”
Nhìn hai người sinh ra mình tiều tụy trước mắt, Trương Tú Anh không muốn khoét sâu vào vết thương của họ nữa. Ngày hôm nay Trương Tú Linh nói ra những điều đó đối với người làm cha làm mẹ mà nói là sự tổn thương rất lớn rồi. Còn cô, cô chỉ muốn những chuyện này kết thúc thật nhanh. Mỗi người hãy sống tốt cuộc đời của mình là được.
Trương Vân Sơn gạt giọt lệ chực rơi trên khóe mắt, một lời nói của Trương Tú Anh khiến ông như cất được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.