Dạo gần đây sức khỏe của cô đã hồi phục gần như hoàn toàn. Dưới sự chăm sóc chu đáo của vú Từ làn da cô đã hồng hào trở lại. Trịnh Dục Tú tuy không tới thăm cô nhưng vẫn thường xuyên gửi các loại thực phẩm, thuốc bổ tới cho cô.
Nhìn đôi má mịn màng có chút ửng hồng lòng Lăng Quốc Thiên có chút ngứa ngáy.
“Tóc em dài ra rồi.” Anh dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô thay cho lời chào.
“Mọi người vào nhà đi, ở ngoài này lạnh lắm” Vú Từ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng. Một cơn gió nhẹ thổi bay mấy chiếc lá trên cành cây hồng cổ thụ.
“Tiểu Mỹ, để bà xinh đẹp bế con một chút nào! Chúng ta vào nhà xem bà mang những gì cho
Tiểu Mỹ nào.” Trịnh Dục Tú biết ý, đưa tay bế Tiểu Mỹ từ tay Lăng Quốc Thiên. Mọi người lục tục nhanh chóng vào phòng khách ấm áp.
Trên khoảng sân gạch rộng, dưới tán cây hồng giá chỉ còn lại Lăng Quốc Thiên và Trương Tú Anh.
Cơn gió nhẹ thổi bay tóc cô, làn hương nhè nhẹ quen thuộc quấn quýt trong không khí.
Lăng Quốc Thiên hít vào một hơi xoay người đứng quay lưng về phía gió thổi tới, chắn gió cho Trương Tú Anh. Hai người vẫn yên lặng nhìn nhay, bàn tay ấm áp của anh đặt trên má cô lành lạnh.
Trương Tú ANh chợt nhớ tới thời học trung học cô có đọc một cuốn tiểu thuyết trong đó có đoạn hai cô bạn thân yêu hai tràng trai, trong một lần đi chơi chung bọn họ đi giữa cánh đồng thì gió lạnh nổi lên, một tràng trai kéo vội khóa áo khoác để giữ ấm.
Tràng trai còn lại đưa lưng ra chắn gió cho người yêu mình, sau ngày hôm đó cô gái kia nhận ra thực ra tràng trai kéo khóa áo khoác thực sự không yêu cô như cô vẫn tưởng, dù cô gái có Cố gắng tới đầu cuối cùng họ cũng chia tay.
Lúc đó cô gái nhận ra rằng, nếu yêu một người đủ nhiều thì người ta có thể để ý tới từng cái nhỏ nhất, để che chở cho người mình yêu.
Anh đứng quay lưng về phía gió thổi tới, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, mái tóc có chút dài bị gió thổi tung, hơi rối.
Anh cái nhìn cô, bàn tay anh đặt lên má cô, ngón tay cái khẽ miết lên làn da mịn màng của cô, truyền cho cô hơi ấm. Cứ như vậy hai người nhìn nhau thẳng tắp, lặng lẽ.
Không gian và thời gian như ngưng đọng.
Cô không biết mở lời với anh thế nào. Có quá nhiều điều muốn nói với anh, nhưng giờ khắc này, mọi lời nói đều bị ánh mắt da diết của anh khiến cho nghẹn lại.
Trương Tú Anh cắn môi, đầu hơi nghẹo sang một bên dựa vào tay anh, tham lam hơi ấm từ anh.
Trong lòng Lăng quốc Thiên như có một ngọn lửa thiêu đốt, thôi thúc.
Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh nhớ cô, nhớ tới điên cuồng, ngay lúc này anh muốn ôm, vĩnh viễn không bao giờ buông.
Nghĩ là làm. Lăng quốc Thiên xoay tay, kéo cô vào lòng ôm cô thật chặt.
Cơ thể cứng nhắc của Trương Tú Anh dần dần ấm lên, mềm nhũn trong tay anh.
“Đau em!” Trương Tú Anh rên khẽ.
“Để anh ôm em thêm một lúc. Nhé!”
Lăng Quốc Thiên nới lỏng vòng tay nhưng vẫn ôm cô trong lòng.Anh tham lam hít hà mùi tóc cô, bao nhiều cảm xúc dồn nén trong một cái ôm khi gặp lại.