Nhưng càng nhớ anh, tâm hồn cô càng bình thản. Cô biết rằng chỉ khi nỗi nhớ ấy lấn át hết mọi nỗi băn khoăn trong lòng, chiếm hết mọi ngăn trong trái tim cô thì chính là khi bóng ma ký ức sáu năm trước đã bị biến mất sạch sẽ. Cũng chính là khi trái tim của cô được tái sinh, cô sẽ có thể đón nhận anh hoàn toàn. Nếu anh còn đủ kiên nhẫn để yêu thương cô.
Từ khi cô rời đi, Lăng Quốc Thiên thường xuyên tăng ca tới nỗi Trịnh Dục Tú và Lăng Duệ bắt đầu cảm thấy lo lắng cho anh.
Anh biến nỗi nhớ đang dày xéo trong lòng anh thành những cuộc sát nhập, những hợp đồng hợp tác khắp nơi cả trong và ngoài nước.
Càng nhớ cô, đầu óc anh càng tỉnh táo, lạnh lùng trong công việc, dường như chỉ như vậy nỗi nhớ ấy mới không có thời gian gặm nhấm trái tim anh.
Nhưng chỉ cần khoảng thời gian ít ỏi khi đêm về, khi cơ thể đã ra rời vì cường độ lao động căng thẳng.
Đặt lưng xuống giường là hình bóng cô lại hiện lên trong tâm trí anh, bám riết không tha.Anh phá vỡ các nguyên tắc trước đây của mình, thường xuyên nhận lời phỏng vấn của các kênh truyền hình, với hi vọng cô sẽ nhìn thấy gương mặt anh nhiều hơn.
Cô sẽ thấy được anh vẫn đang ổn.
Trịnh Dục Tú nhìn con trai mình trên màn hình tivi, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, hành động và phát ngôn quyết đoán, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là sự mệt mỏi mà chỉ những người làm mẹ như bà mới cảm nhận được.
“Em phải tới chỗ con một chuyến, cứ như thế này thực sự không ổn!” Trịnh Dục Tú vùng ra khỏi sô pha.
“Em làm sao thế? Con vẫn ổn, là đàn ông cần nhiều bản lĩnh. Con đang làm rất tốt.” Lăng Duệ nhìn kết quả của những cuộc đàm phán, những hợp đồng và giá trị cổ phiếu của Lăng Thị trên màn hình bản tin tài chính nở nụ cười tự hào.
“Anh thì chỉ biết tới mấy hợp đồng mua bán sát nhập của Lăng thị thôi. Em cần con em, em muốn con em là người đàn ông hạnh phúc, anh hiểu không!”
Trịnh Dục Tú, nhìn thẳng vào Lăng Duệ, bà đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
Trạng thái của Lăng quốc Thiên như thế này không khác gì khoảng thời gian khi anh muốn học thêm chuyên ngành nghệ thuật nhưng vì trách nhiệm với Lăng gia mà anh đành gác lại trở về nước lao đầu vào công việc.
Đó là cách anh lấy lại cân bằng trong cuộc sống, nó càng chứng tỏ anh không hề ổn. Bà không muốn con trai mình tiếp tục sống như vậy nữa. Cuộc đời sống có bao lâu đầu tại sao lại phải gồng mình lên như vậy? Yêu thì hãy nói là yêu.
Có lỗi thì thành thật chuộc lỗi.
Muốn ở bên ai đó thì hãy bày tỏ với họ. Đời mỗi người chỉ có một lần để sống. Bà không muốn con trai bà phải hối tiếc, phải phí hoài những tháng ngày tươi đẹp.
Lăng Duệ thấy vậy liền lục tục chạy theo Trịnh Dục Tú, ông hiểu bà cũng hiểu cả con trai mình, nhưng là đàn ông, ông có cách nhìn khác, đàn ông càng thử thách càng trưởng thành. Đây cũng là lúc con trai ông có thể khẳng định được bản thân mình. Trị quốc xong rồi tề gia cũng chưa muộn.
Nhưng có lẽ bà nói đúng, con trai ông cần nhiều hơn thế, xứng đáng với điều tốt đẹp hoàn hảo hơn thế.Vả lại, ông cũng không muốn mất đi một cô con dâu hiếu thảo và cả một đứa cháu nội xinh xắn đáng yêu vô cùng nữa.
“Anh cùng đi với em, em bình tĩnh một chút.” Lăng Duệ lấy thêm chiếc áo khoác trên mắc, đuổi theo choàng lên vai Thịnh Dục Tú.
Trịnh Dục Tú và Lăng Duệ tới căn hộ của Lăng Quốc Thiên đã gần nửa đêm. Bà không bấm chuông mà tự bấm mật mã mở cửa.
Trước mặt bà Lăng quốc Thiên đang ngồi bên sô pha, chai rượu đã cạn một nửa. Trịnh Dục Tú nhìn con trai đang ngồi như tượng, anh hầu như không để ý tới có sự hiện diện của người khác trong phòng, đôi mắt anh trống rỗng nhìn ra ngoài thành phố hoa lệ qua tấm cửa kính sát đất.
KHông có tiêu cự.
“Con trai, xem ba mẹ mang gì tới cho con này!” Trịnh Dục Tú lấy lại dáng vẻ vui tươi lên tiếng.
“
“Ba, Mẹ! sao giờ này hai người còn tới đây?” Lăng Quốc Thiên giật mình, nhìn lên đã thấy Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú đứng trước mặt mình, trên tay bà là con gấu bông nhỏ, nhìn đã cũ. Có vẻ nó đã tồn tại rất lâu.
“Mẹ, sao mẹ tìm được nó?” Lăng Quốc Thiên cầm lấy con gấu, mân mê. Đây chính là con gấu bông tên Yu mà suốt thời bé đã làm bạn với Lăng Quốc Thiên, đối với anh con gấu này chính là người bạn tuổi thơ thân thiết nhất.