Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 24



Tâm trạng của Mặc Tây Quyết tóm lại là quá tốt, anh cúi đầu vào tai cô nói thủ thỉ: “Ngôn Uyển Cừ, em thật sự rất đáng yêu, anh phát hiện càng ngày anh càng có hứng thú với em.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi lại nghiêm chỉnh, đừng có mà doạ cô ấy, cô ấy rốt cuộc đáng yêu ở chỗ nào, cô ấy sửa là được!

Ngay lúc này, điện thoại của Mặc Tử Quyết vang lên, Ngôn Tiểu Nặc liền nghe thấy giọng của anh ấy đột nhiên trở lên lạnh lùng: “Toàn là tiệc vớ vẩn, tôi không đi!” nói xong, anh ta liền vứt điện thoại sang một bên ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc.

“Là việc công sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cẩn trọng hỏi, tốt nhất là việc công mong anh ta sớm rời đi.

Khoé miệng của Mặc Tây Quyết hiện lên một nụ cười: “Em đang quan tâm anh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngậm chặt miệng lại.

“Phó Cảnh Thâm gọi điện tới nói có tiệc gia đình, tiệc gia đình anh ta thì liên quan gì đến anh.” Mặc Tử Quyết nhẹ nhàng nói.

Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm, ngộ nhỡ Phó Cảnh Dao nổi máu lên nhắc đến cô thì cô không biết nên giải thích thế nào với Mặc Tử Quyết.

“Ngôn Uyển Cừ, anh đói rồi, đi nấu cơm cho anh ăn đi.” Mặc Tử Quyết nhẹ nhàng thơm lên tai cô.

Ngôn Tiểu Nặc chợt giật mình vội vàng nói: “Được, nhưng anh ôm em thế này em làm sao đi vào phòng bếp được?”

Mặc Tử Quyết vẫn không buông tay, đôi mắt sáng lên, “Em vừa hay nhắc nhở anh.”

Ngôn Tiểu Nặc thấy ánh mắt phát sáng của anh ấy có chút sợ hãi, “Em nhắc anh điều gì?”

“Anh ôm em đi, tiện xem em nấu cơm thế nào.” Mặc Tây Quyết không cần giải thích liền bế Ngôn Tiểu Nặc vào bếp rồi buông cô ấy xuống.

Ngôn Tiểu Nặc cúi xuống thấy đôi tay anh đang ôm gọn vào vòng eo của cô, cô chỉ cảm thấy toàn thấy mềm đi, “Anh ôm em thế này sao em có thể nấu cơm đây?”

“Không vội.” Mặc Tây Quyết cười, “Cứ từ từ, anh có thể đợi.”

“Không phải anh đói rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc nheo lông mày, người con trai này là đại danh từ mâu thuẫn sao?

“Ngôn Uyển Cừ, anh phát hiện em rất quan tâm đến anh.” Cằm của Mặc Tử Quyết chà vào đầu cô, mùi thơm nhẹ trên tóc cô làm anh cảm thấy rung động.

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn đạp cho anh ta một cái, cô kiễng gót muốn mở cửa tủ trên đầu.

Tay cô chưa chạm vào cánh tủ thì Mặc Tử Quyết đã sớm mở cánh tủ ra rồi, một giọng trầm thấp vang lên trên đầu cô, “Em làm chỉ mất sức, để anh mở cho.”

Ngôn Tiểu Nặc đứng lặng đi rồi nghe thấy giọng anh ấy: “Em muốn lấy cái gì?”

“Súp lơ”

Mặc Tử Quyết tìm một hồi lâu rồi cầm một bó rau cải đưa cho cô, “Là cái này sao?”

Miệng của Ngôn Tiểu Nặc hé ra rồi lại đóng lại, mất một lúc mới nói: “Đây là rau cải.”

“Không phải đều là rau sao?” Mặc Tây Quyết bĩu môi rồi vứt bó rau vào chỗ cũ.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng lườm anh ta một cái, ngước đầu lên tự tìm rồi nói: “Hoá ra chỉ sót lại mỗi rau cải rồi, em cần đi mua chút rau.”

“Mua rau?” Mặc Tây Quyết ngạc nhiên, “Để anh bảo quản gia Duy Đức chở một xe qua đây, em không cần phải ra ngoài nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc không có gì để nói, “Chở một xe qua đây, ăn không hết để hỏng hết thì thật lãng phí.”

Mặc Tây Quyết nói: “Ở đây có phòng lạnh.”

Ngôn Tiểu Nặc cười bảo: “Rau phải ăn tươi mới ngon.” Nói xong, cô quay người ra bếp , chuẩn bị đi mua đồ.

“Em định đi đâu?” Mặc Tây Quyết vội vàng hỏi.

“Đi mua rau.” Ngôn Tiểu Nặc đang đứng trước cửa nhà thay giày, thì nhìn thấy Mặc Tây Quyết cũng đi tới thay giày, “Anh làm gì vậy?”

“Cùng em đi mua rau.” Mặc Tây Quyết đáp.

“Em tự đi được rồi,” Ngôn Tiểu Nặc đáp, “Em đi một lúc rồi về liền, ngay gần đây có một siêu thị.”

Mặc Tây Quyết đáp: “Anh phải đi cùng em, em lên lớp thôi mà cũng làm quần áo dính bẩn, chân tay vụng về, anh không yên tâm.”

Ngôn Tiểu Nặc mặt xị ra nhẫn nhịn.

“Đi thôi.” Mặc Tây Quyết chỉnh lại áo sơ mơ mi giơ tay ra kéo cô ôm vào lòng.

Ngôn Tiểu Nặc cứ thế bị anh ta ôm lên xe.

Xe chạy 5 phút đã tới siêu thị, Ngôn Tiểu Nặc đang cố gắng khống chế để không bị nôn ra ngoài thì nghe thấy giọng điệu chế bai của Mặc Tây Quyết: “Ở đây sao lại nhiều người thế này?”

“Siêu thị mà, hơn nữa bây giờ là buổi tối.” Ngôn Tiểu Nặc đáp rồi đi đẩy xe mua đồ.

“Em đẩy xe mua đồ làm gì?” Mặc Tây Quyết giống như một đứa trẻ hiếu kỳ hỏi:

“Để cho đồ vào trong xe.” Ngôn Tiểu Nặc rất có nhẫn nại.

“Vệ sĩ.” Mặc Tây Quyết hô một tiếng, lập tức có 10 người mặc vét đen xuất hiện.

Ngôn Tiểu Nặc sợ hãi: “Làm cái gì thế này?”

“Đồ cứ để họ cầm, em không cần đẩy xe sẽ mệt đấy.” Mặc Tây Quyết nói rồi đẩy chiếc xe sang một bên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.