Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 44: Trả Thù





Cô gạt tay anh ra, Đường Hoan nhìn anh một cách cảnh giác: “Ai cần anh dỗ chứ! Tối nay anh sẽ ngủ ở đây sao?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là vợ chồng, anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?” Đoạn Kim Thần khẽ cau mày, như thể nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt anh chợt thay đổi, đột nhiên anh lại tiến sát vào người cô hơn, đôi mắt nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “Em muốn anh ngủ trên sofa sao?”
Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng của anh, cô hơi nhột trong lòng, suýt nữa thì nói là vâng, nhưng lý trí đã khiến cô nhanh chóng thay đổi.

“Không…là em, em….

ngủ trên sofa.

” Nói xong, cô trèo ra khỏi giường một cách mạnh mẽ, cô không biết tại sao, đột nhiên cô không muốn ngủ chung giường với anh.

Ngủ với anh quá nguy hiểm, cô vẫn nên hiểu chuyện một chút thì tốt hơn.

Mới nhổm dậy, Đoạn Kim Thần đã vươn tay ra và giữ eo cô lại.

Khi ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt quyến rũ của Đoạn Kim Thần, hô hấp đột nhiên dừng lại, mặt cô đỏ ửng lên.

Trái tim cô đập loạn nhịp, người đàn ông này không nên quá yêu nghiệt như vậy! Anh chính là một Kha Nhĩ Mông, một động tác bất kỳ cũng có thể đánh cắp trái tim người phụ nữ.

“Ngủ ở đây.

” Anh thản nhiên nói, ngữ khí bá đạo khiến mặt cô càng đỏ hơn.

Đường Hoan cụp mắt xuống, thì thầm nói: “Lẽ nào chúng ta đã hòa giải rồi sao? Em vẫn chưa tha thứ cho anh!.


Trước đó anh đã nói những lời quá đáng như vậy, dựa vào đâu mà cô phải tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, anh còn hiểu lầm cô hết lần này đến lần khác, cô là một người thị phi rõ ràng.

Đoạn Kim Thần khẽ cười, đôi mắt đen láy thoáng qua một chút ham muốn.

Dáng vẻ này của cô khiến anh cảm thấy rất đáng yêu, cánh tay trên eo cô bất giác siết lại, gương mặt đẹp trai áp lại gần cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Em vẫn giận sao? Vậy anh sẽ bù đắp cho em.


Mặt Đường Hoan càng đỏ hơn, hơi thở ấm áp khiến người cô run rẩy, nói năng lắp bắp: “Em!.

không thèm.



Ai muốn anh bù đắp chứ? Sự bù đắp của anh rõ ràng là cô chịu thiệt!
Nhìn dáng vẻ là một con người như thế này, mà sao lời nói ra lại như lời của một con cầm thú vậy?
“Người phụ nữ ở trên giường nói không thực ra chính là có, đúng không?” Ý tứ của anh rất rõ ràng, không đợi Đường Hoan trả lời, anh đã cúi đầu xuống phủ lên môi cô, anh tham lam hút hết tinh khí trong miệng cô.

Đường Hoan muốn né tránh, nhưng cuối cùng không né được, sau một lúc, người cô mềm nhũn ra với khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ lòng người.

Theo bản năng dựa sát vào cơ thể ấm áp, cô không kìm được mà cựa quậy một chút, cô cảm nhận được một khao khát mãnh liệt của cơ thể.

Cô nhìn anh với đôi mắt say đắm, đôi môi đỏ khẽ thì thầm.

Giống như một con tiểu yêu tinh đội lốt người.

Đoạn Kim Thần cảm nhận được sự bành trướng của cơ thể, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô, hơi thở gấp gáp.

Đêm ngày càng sâu, càng trở trên thần bí yêu mị.

Ngày hôm sau Đường Hoan ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, tối qua bị giày vò đến quá muộn, khiến cô sáng nay tỉnh dậy cả người đau nhức.

Cô vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu, dì Đồng lập tức săn sóc bưng bữa sáng ra cho cô, dì vừa cười vừa nói: “Phu nhân cuối cùng cũng làm lành với cậu chủ rồi.


Mặt Đường Hoan đỏ lên, cô cười với dì và nói: “Chúng tôi vốn dĩ không có vấn đề gì.


Khi nói ra câu này, cô thậm chí còn không nhận thấy được sự ngại ngùng và niềm vui trong lời nói của mình.

Dì Đồng cười càng tươi hơn, ngược lại Đường Hoan cảm thấy có chút không tự nhiên.

“Dì Đồng, hôm nay tôi muốn ăn sườn hấp và cá kho, dì làm cho tôi nhé.

” Đường Hoan vội vàng nói để lấy cớ đuổi dì đi.

Dì Đồng đi được một lúc thì chuông cửa reo lên, Đường Hoan nhướn mày, ai lại đến vào giờ này vậy?
Vừa nghĩ như vậy, người làm liền đi đến báo cáo: “Phu nhân, trợ lý Tôn đến.


Đường Hoan nghe xong liền đứng dậy đi ra phòng khách.


Vừa đi ra cô liền thấy trợ lý Tôn đang đứng giữa phòng khách, trên tay cầm một tập tài liệu.

“Phu nhân.

” Nhìn thấy Đường Hoan bước ra, trợ lý Tôn cung kính gật đầu.

Cô vẫy tay, không để ý mà thản nhiên nói: “Đã điều tra xong chưa?”
Trong lòng cô mơ hồ có một chút phấn khích, đôi mắt sáng ngời.

Đường Vãn Tình, ngoan ngoãn làm một thiên kim tiểu thư thì không muốn, lại cứ muốn kề dao vào cổ, lần này cô muốn xem xem ai sẽ là kẻ phát điên trước.

“Tôi điều tra được rồi, đây là tất cả hành tung của Đường Vãn Tình trong thời gian gần đây, bao gồm tất cả những chi phí của cô ta trong hai năm qua, cũng như cách cô ta tiêu tiền cũng được ghi chép lại, phu nhân có thể xem qua, cô muốn tôi làm gì hoặc có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.


Dừng một chút, trợ lý Tôn lại nói: “Nơi mà Đường Vãn Tình đi nhiều nhất trong nửa năm trở lại đây là Ma Cao, một tháng đi ít nhất 5 lần để đánh bạc, hơn nữa mỗi lần đều đánh rất nhiều, vài ngày trước, cô ta đã thua mất một nghìn vạn.


*1 nghìn vạn ~ 320 tỷ VNĐ
Trợ lý Tôn đưa tài liệu cho Đường Hoan.

Cô đưa tay đón lấy tập tài liệu, cô vội vàng mở ra và nhìn nội dung bên trong, trong lòng lại càng phấn khích, các tế bào trên người cô đều đang kêu gào lên.

Đường Vãn Tình, lần này tôi cũng muốn cô nếm trải cái mùi vị gọi là mất nhiều hơn được! Đánh bạc sao? Thú vui này quả nhiên là căn bệnh chung của các phú nhị đại! Chỉ sợ cứ đánh cứ đánh rồi mất luôn cả mạng.

Khuôn mặt Đường Hoan lạnh lùng, đôi mắt trong veo tràn đầy thù hận.

Sau khi trợ lý Tôn đi khỏi, Đường Hoan đọc tất cả nội dung trong tài liệu.

Cô phát hiện, bình thường cô ta ngoài mua sắm ra, thì phần lớn chi tiêu đều dành cho việc đánh bạc.

Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, đôi mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ, và lập tức trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.

Cô rút điện thoại ra và gọi cho Đoạn Kim Thần, chưa được hai tiếng chuông vang lên, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần: “Sao vậy?”
Nghĩ đến mọi thứ đêm qua, cô đột nhiên đỏ mặt và có chút ngượng ngùng: “Em muốn anh giúp em một việc, em phát hiện Đường Vãn Tình luôn thích đánh bạc.



Có lẽ anh sẽ giúp cô? Anh từng nói muốn làm gì thì cứ làm.

Dường như cách một lớp màn hình cô cũng có thể nhìn thấy biểu cảm lúc này của anh.

Đoạn Kim Thần nhướn mày và khẽ mở miệng: “Được.


Được???
“!.

Anh biết phải làm thế nào rồi sao?” Đường Hoan ngạc nhiên, cô còn chưa nói gì, anh đã hiểu rồi sao?
Con người này có cần phải thông minh như vậy không? Tất nhiên, cô cũng không ngốc đến nỗi mà cho rằng hai người họ tâm linh tương thông.

“Em đang nghi ngờ chỉ số IQ của anh sao?” Anh là một kỳ tài trong giới kinh doanh, đối phương chỉ cần nói một câu, anh liền có thể hiểu được suy nghĩ của họ, càng không phải nói đến những lời thẳng thắn này của Đường Hoan.

Những người đánh bạc, khi lên cơn nghiện đều cược rất lớn, chỉ cần bạn cho họ một chút ngọt ngào, cơ hội thắng là 100%.

“Không, nếu như anh đã biết phải làm như thế nào, vậy thì em cũng không nói nữa, tối nay anh có về nhà ăn cơm! không?”
Ban đầu cô định trực tiếp bảo anh về nhà ăn cơm, nhưng nói đến câu cuối lại thêm một từ không.

Thật tốt khi nói chuyện với những người thông minh, ít nhất là cô không cần phải giải thích quá nhiều, điều quan trọng nhất là cô không cần phải ra tay, người ta cũng có thể làm tốt mọi chuyện.

“Về.

” Vẫn là một chữ rất bình thản, im lặng một lúc, có thể nghe thấy rõ tiếng thở của nhau trong điện thoại.

Cuối cùng một hồi ngượng ngùng, Đường Hoan mấp máy môi: “Nếu không còn chuyện gì, em cúp máy đây.


Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại, như thể cô làm chuyện gì xấu hổ vậy, mà tim cô thì vẫn đập thình thịch không ngừng.

Cô vỗ vỗ ngực, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng mạnh mẽ hơn, giống như có cái gì đó đang lặng lẽ sâu thêm.

Gần đây cô bị sao vậy? Tim đột nhiên đập nhanh hơn, không phải là động lòng với anh rồi chứ?
Không đâu, cô sao có thể động lòng với anh, người nhà họ Đoạn chằng có ai tốt đẹp.

Ma Cao.

“Đại! Đại! Đại!” Đường Vãn Tình mặc một chiếc váy đen cúp ngực hơi dài và gấp sóng ở trên người, đôi mắt hạnh nhân đang lo lắng nhìn một điểm nào đó, trên khuôn mặt xinh đẹp là một sự lo lắng, hai tay lại càng gắt gao siết chặt.

Hôm nay cô đến Ma Cao đánh bạc cả một ngày, lúc mới bắt đầu còn may mắn một chút, nhưng càng về sau thua càng nhiều.

Tâm lý không chịu thua khiến cô ta không cam lòng.


Vô thức, cô ta càng cược càng nhiều, đợi đến khi rời khỏi sòng bạc, cô ta đã nợ 5000 vạn.

*5000 vạn ~ 1600 tỷ VNĐ
Trong một đêm Đường Vãn Tình thua đến mức táng gia bại sản, cô ta còn gây chuyện ở sòng bạc.

“Lũ hắc thương các người, hãy mau trả lại tiền cho tôi!” Đường Vãn Tình mắng chửi người trong sòng bạc với dáng vẻ của một người đàn bà chua ngoa đanh đá, lúc này trên người cô ta một chút hình ảnh tao nhã cao quý cũng không có.

*Hắc thương: Cửa hàng, địa điểm tiến hành kinh doanh một cách vô đạo đức, bất chính, và do đó thường là một thuật ngữ xúc phạm.

Các doanh nhân điều hành một cửa hàng đen thường được gọi là thương nhân đen.

Các thương nhân đen có nhiều chiến thuật khác nhau, nhưng tất cả họ đều sử dụng các phương thức lừa đảo hoặc gây hiểu lầm để thúc đẩy doanh số.

Lúc này, cô ta hai tay chống hông, tức đến nỗi mặt đỏ xuống tận cổ.

Cô ta mất tất cả trong một đêm, làm sao cô ta có thể cam tâm?
Nếu như để Đoạn Lâm Phong biết cô nợ nhiều như vậy, anh nhất định sẽ ly hôn với cô? Không! Cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
“Cô Đường, chúng tôi đánh bạc hợp pháp, xin cô đừng ở đây gây rắc rối và nhớ là trả tiền càng sớm càng tốt, nếu không, người bị thiệt sẽ là cô.

” Một người phụ trách sòng bài bước ra và đứng trước mặt Đường Vãn Tình, ông ta nói một cách không lạnh không nhạt, sau lưng ông ta còn có hai vệ sĩ.

Đôi mắt Đường Vãn Tình đỏ ngầu, cô tức giận chỉ tay vào người đàn ông: “Rõ ràng là các người lừa bịp người khác!”
Cô chỉ thua một chút tiền, sao đến cuối cùng lại thành ra cô nợ những 5000 vạn rồi!
“Lừa bịp?” Người đàn ông vỗ tay và cười khẩy: “Xin cô Đường hãy nhìn cho rõ, đây chính là giấy trắng mực đen cô tự tay ký tên ở sòng bài của chúng tôi vay 5000 vạn.


Sắc mặt trắng bệch, nhìn vào tờ giấy vay nợ, cô muốn đưa tay ra cướp lại, nhưng đã bị người đàn ông nhanh tay thu về, ông ta cười khẩy: “Cô Đường, tục ngữ nói có vay có trả, vay tiếp mới không khó, nếu như cô cứ quấy rối như vậy, vậy thì đừng trách tôi tuân thủ theo pháp luật.


Cô ta tức run người, trên mặt không giấu được sự hoảng loạn: “Tôi đường đường là con gái nhà họ Đường! Là phu nhân nhà họ Đoạn! Ông cho rằng tôi sợ ông sao?”
“Đoạn phu nhân? Tôi không quan tâm thân phận của cô là gì, nếu như đã vay tiền ở chỗ chúng tôi, thì phải trả đúng hạn! Nếu không cô có là con của Thiên Vương lão tử thì cũng vô dụng! Tôi khuyên cô Đường, thay vì dành thời gian ở đây chua ngoa chửi đổng, chi bằng trực tiếp về nhà, nghĩ xem làm thế nào để trả món nợ này!”
“Ông nói cái gì?” Đường Vãn Tình lên giọng, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Ông nói tôi chua ngoa chửi đổng sao?”
“Lẽ nào không phải sao? Loại người đánh bạc thua nhưng không cam lòng như cô, ở đâu cũng có, tôi rất bận và không có thời gian ở đây để lôi thôi với cô, nếu như cô không muốn đi, vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa, kéo cô ta ra ngoài cho tôi, ba ngày sau nếu như không trả tiền thì sẽ thi hành theo pháp luật!”
Người đàn ông ra hiệu cho hai người đứng sau lưng, họ liền bước lên kéo Đường Vãn Tình ra ngoài.

“Chết tiệt! Các người bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Các người dám đối xử với tôi như thế này, bố tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”
Không quan tâm đến những lời chửi bới của Đường Vãn Tình, hai người đàn ông thần sắc không thay đổi mà trực tiếp lôi cô ta ra ngoài.

“A!”
Cô ta bị ném ra khỏi sòng bạc như ném rác, cơn đau truyền đến, tóc tai bù xù, chiếc váy đen quý phái và thanh lịch trên cơ thể cũng bị làm cho nhăn nhúm, lúc này cô ta thảm hại vô cùng, giống như một con chó mất chủ.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.