Nghe vậy, Tô Lam bèn hỏi: “Anh nói vậy tức là mẹ đồng ý ly hôn à?”
Trong lòng Tô Lam hơi căng thẳng, nếu Quan Danh Sơn với Lục Trang Đài ly hôn, vậy thì Quan Danh Sơn chắc sẽ ở chung một chỗ với mẹ, đến lúc đó nếu như Lục Trang Đài với Quan Triều Viễn biết Quan Danh Sơn với mẹ đã sớm có tư tình, thì chắc chắn sẽ nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Có điều Tô Lam vẫn có chút lòng riêng, nếu như là vậy thật, thì mẹ đã khổ cả đời, coi như là có thể được như ước nguyện, nhưng mà nhìn dáng vẻ phát sầu của Quan Triều Viễn, Tô Lam lại cảm thấy rất có lỗi với anh.
Quan Triều Viễn trả lời: “Không phải, bây giờ mẹ vẫn còn đang nổi nóng. Mà kể cả mẹ có đồng ý, thì anh với Kim Kỳ cũng sẽ không thể để cho bọn họ ly hôn đâu.”
“Các anh có thể đả thông tư tưởng của bọn họ à?” Tô Lam thử thăm dò hỏi.
Quan Triều Viễn bèn cau mày nói: “Hôm nay anh đi gặp mấy người bạn già rất thân của ba ở Giang Châu, ngày mai bọn họ sẽ tới khuyên ba, bọn họ vừa nghe nói ba muốn ly hôn, đều cam đoan nói là chuyện này cứ giao cho bọn họ!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam chỉ đành hùa theo nói: “Đây cũng là cách cuối cùng rồi.”
Đêm nay, Quan Triều Viễn gần như đều không nói chuyện, luôn cau mày, Tô Lam cũng trước giờ chưa từng thấy qua cảm xúc của anh xuống dốc tới mức sầu não như vậy, cho nên cũng chỉ có thể cẩn thận ở bên cạnh bầu bạn...
Trong phòng khách xa hoa theo phong cách Âu cổ, Lục Trang Đài mặc một bộ váy liền áo nhung tơ vàng màu rượu đỏ đi qua đi lại ở trước sô pha.
“Mẹ, cái gì không đúng cơ?” Quan Kim Kỳ khó hiểu nhìn Lục Trang Đài.
“Ba của con không đúng.” Nói một câu xong, Lục Trang Đài đi tới trước mặt Quan Kim Kỳ, ra lệnh nói: “Mau gọi điện thoại cho Lâm Khải, bảo thằng bé lập tức về nhà một chuyến!”
Nghe thấy lời này, Quan Kim Kỳ nhíu mày nói: “Mẹ, giờ này Lâm Khải đang đi làm mà.”
“Chuyện của mẹ quan trọng hơi việc nó đi làm!” Lục Trang Đài không kiên nhẫn nói.
“Vâng.” Quan Kim Kỳ cũng không dám nói gì, bèn nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoắc Lâm Khải.
Chưa đến nửa giờ, Hoắc Lâm Khải đã vội vàng chạy về nhà.
“Mẹ, mẹ tìm con?” Hoắc Lâm Khải thở hổn hển đứng ở trước mặt Lục Trang Đài.
Thấy con rể như thế, Lục Trang Đài nhanh chóng nói với Quan Kim Kỳ: “Mau rót cho Lâm Khải chén nước uống, lấy lại hơi thở trước đã.”
Quan Kim Kỳ nhanh chóng đi rót nước.
Hoắc Lâm Khải cười hì hì nói: “Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói đi!”
Lúc này, Quan Kim Kỳ đưa một cốc nước qua, Hoắc Lâm Khải nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Lục Trang Đài rút từ trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, đưa cho Hoắc Lâm Khải nói: “Trong cái thẻ này có hai mươi vạn, con lập tức tìm người theo dõi ba con, xem rốt cuộc ông ấy đang qua lại với những ai, nếu có gì khác thường, thì lập tức báo lại cho mẹ!”
Nghe thấy lời này, Hoắc Lâm Khải sửng sốt một lát, sau đó bèn nhanh chóng nhận lấy thẻ ngân hàng trong tay Lục Trang Đài: “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Mẹ, đang yên lành sao lại phải theo dõi ba con chứ? Chẳng lẽ ba con còn làm chuyện gì phạm pháp sao?” Quan Kim Kỳ không rõ lý do hỏi.
Lúc này, Hoắc Lâm Khải lại trả lời thay Lục Trang Đài: “Lúc trước ba là ai chứ? Sao có thể làm chuyện phạm pháp được? Ý của mẹ là bảo anh tìm người theo dõi ba, xem rốt cuộc ba đang qua lại với người nào, ba đang yên lành không thể nào lại vừa cãi nhau với mẹ đã đòi ly hôn rồi, chắc chắn chuyện này có ẩn tình nào khác.”
Nghe vậy, Lục Trang Đài nhếch môi cười nói: “Vẫn là Lâm Khải thông minh, xem ra con gái của mẹ không nhìn nhầm người, con là chân làm việc văn phòng, chỉ cần con đối tốt với Kim Kỳ của mẹ, thì sau này mẹ chắc chắn sẽ giúp con có một sự nghiệp lên hương!”
Được mẹ vợ khen ngợi, Hoắc Lâm Khải vui mừng khôn xiết, lập tức bày tỏ thái độ: “Mẹ, đời này con sẽ luôn đối tốt với Kim Kỳ, cũng sẽ cố gắng trở nên nổi bật, để cho Kim Kỳ có một cuộc sống tốt!”
Lục Trang Đài vừa lòng khẽ gật đầu. “Ừ, mau đi làm việc đi, nhớ kỹ, chuyện này không được nói ra với bất kỳ ai!”
“Biết ạ.” Hoắc Lâm Khải nhẹ gật đầu, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Hoắc Lâm Khải đi rồi, Quan Kim Kỳ mới nhíu mày nói: “Mẹ, có phải mẹ có nghi ngờ gì với ba đúng không?”
Nhìn thoáng qua con gái đơn thuần, Lục Trang Đài cười lạnh nói: “Mẹ nghi ngờ ông ta tám phần là có phụ nữ ở bên ngoài, nếu không thì ông ta đã không ly hôn với mẹ rồi.”
“Sao có thể? Ba không phải là loại người như vậy.” Quan Kim Kỳ lập tức lắc đầu nói.
“Hừ, đàn ông đều thích lén lút, tốt nhất là con cũng nên giám sát Hoắc Lâm Khải chặt chẽ một chút, hiện giờ nó còn phải dựa vào nhà họ Quan chúng ta, chờ đến lúc mẹ và anh con không khống chế được nó nữa, cũng chưa chắc nó có thể đối tốt với con thật.” Lục Trang Đài nhắc nhở con gái.
Nghe thấy lời này, Quan Kim Kỳ cũng choáng váng: “Mẹ, Lâm Khải sao có thể?”
Nhìn thấy dáng vẻ con gái lập tức trở nên thất hồn lạc phách, Lục Trang Đài liền nhíu mày nói: “Đúng là chẳng khôn ngoan gì hết, mẹ chỉ bảo con nên cẩn thận chú ý mà thôi, con thì hay rồi, mới nói một câu thôi đã có thể làm cho con tâm thần không yên, xem ra sau này con đấu không lại Hoắc Lâm Khải rồi, thằng nhóc kia thông minh, còn hơi xảo quyệt, cũng giỏi mưu mẹo, con sao có thể là đối thủ của nó được!”
“Mẹ, Lâm Khải không phải là loại người như vậy.” Quan Kim Kỳ vẫn còn nói chuyện cho chồng.
Lục Trang Đài dùng ngón tay búng trán Quan Kim Kỳ một cái, thở dài nói: “Con đứa nhỏ này, thôi không sao, mẹ với anh con sẽ không để cho nó leo lên quá cao, để ở Thịnh Thế làm chức Phó Tổng giám đốc là được rồi, cánh của nó dù cứng, cũng không bay ra nổi lòng bàn tay của mẹ.”
Nhìn dáng vẻ nhiều mưu kế của mẹ, đôi mắt Quan Kim Kỳ mang theo lo lắng và hoảng sợ...
Buổi sáng hôm nay, Tô Lam đi cùng với Quan Kim Kỳ từ bệnh viện ra.
Quan Kim Kỳ mặt ủ mày ê, cau mày nhìn chằm chằm báo cáo kiểm tra trong tay mình, lòng muốn chết cũng có.
Thấy dáng vẻ của Quan Kim Kỳ, trong lòng Tô Lam rất hụt hẫng, bèn khuyên nhủ: “Kim Kỳ, đừng khổ sở quá, bây giờ y học phát triển như vậy, chị sẽ bảo anh em hỏi thăm thử xem bệnh viện lớn nào hoặc là nước ngoài có thể trị được loại bệnh này của em hay không.”
Nghe thấy lời này, Quan Kim Kỳ lập tức bắt lấy tay Tô Lam, hoảng loạn cầu xin: “Chị dâu, việc này tuyệt đối đừng nói với anh em, cũng đừng nói ra với bất kỳ ai!”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày nói: “Em cũng không thể đó mà không chữa được?”
Ngay sau đó, Quan Kim Kỳ buông tay Tô Lam ra, dựa người lên trên một cây cột ở gần đó, đau thương nói: “Bác sĩ nói tử cung của em bẩm sinh đã dị dạng, loại bệnh này vốn dĩ đã không có cách chữa, trừ phi đổi cho em một cái tử cung khác, nhưng mà điều kiện của y học bây giờ hoàn toàn không làm được, chị dâu à, cảm ơn ý tốt của chị, chuyện này em không muốn để cho bất kỳ ai biết, càng không muốn để cho Lâm Khải biết, chị có thể giữ bí mật giúp em được không?”. Ngôn Tình Xuyên Không
Lúc nãy bác sĩ nói Quan Kim Kỳ bẩm sinh hình dáng tử cung đã nhỏ, tử cung nhỏ như vậy thì hoàn toàn không thể mang thai được, thật ra Tô Lam cũng biết loại bệnh này gần như là không thể chữa khỏi, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ đau khổ muốn chết của Quan Kim Kỳ, chỉ có thể an ủi cô ấy rồi xem có thể nghĩ được cách nào khác hay không.
Sau đó Tô Lam bèn gật đầu nói: “Đây là việc riêng của em, em không muốn để cho ai biết, chị sẽ coi như chưa từng biết việc này là được.”
Nghe thấy lời này, Quan Kim Kỳ giữ chặt tay Tô Lam, cảm động nói: “Chị dâu, cảm ơn chị!”