Trong nháy mắt, trong lòng Tô Lam nảy lên ý nghĩ không hay, nhìn sắc trời bên ngoài nếu không phải là đã quá muộn, cô thật muốn lập tức chạy về hỏi mẹ cho ra lẽ, trực giác nói cho cô biết, chắc hẳn chuyện này có liên quan đến mẹ.
Giờ phút này, trên mặt Lục Trang Đài đã có chút không nhịn được, bèn lạnh giọng nói với con trai và con gái: "Các con không cần phải khuyên ông ta, ông ta muốn ly hôn cũng được, nhất định phải ra đi tay trắng, ông ta đừng hòng mang thứ gì từ cái nhà này đi!"
Lúc này, Quan Danh Sơn nhìn Lục Trang Đài và nói: "Được, tôi đồng ý ra đi tay trắng, tài sản chung của tôi và bà tôi không cần cái gì hết, chỉ muốn căn nhà cũ ở tỉnh thành mà ba mẹ để lại cho tôi kia làm nơi nương thân là được, bà xem bao giờ chúng ta đi làm thủ tục?"
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài nhìn chằm chằm Quan Danh Sơn bằng ánh mắt không tin nổi, một hồi lâu mới gạt ra một câu từ trong kẽ răng: "Quan Danh Sơn, ông chơi thật với tôi?"
Lúc này, Quan Kim Kỳ vội vàng nói: "Mẹ, ba con đang dỗi mẹ thôi, mẹ đừng tin là thật!"
Quan Triều Viễn cũng nhíu chặt lông mày: "Ba, ba đang nói gì vậy? Cả nhà chúng ta đang yên đang lành tại sao lại đột ngột muốn ly hôn?"
Người nhà họ Quan lập tức hoảng sợ đến nỗi rối loạn, ngoài Tô Lam đang ngồi ở đó nghi ngờ chân tướng chuyện này ra, Hoắc Lâm Khải cũng ngồi ở đó không nói một lời.
"Lâm Khải, anh cũng nói một câu đi!" Thấy Hoắc Lâm Khải chẳng hề nói một câu nào, Quan Kim Kỳ bất mãn đẩy anh ta một cái.
Hoắc Lâm Khải sửng sốt một lát, sau đó khó xử mà nói: "Đây là chuyện riêng của ba mẹ, chúng ta là con cái, có thể nói gì được chứ?"
"Nói gì vậy, anh giúp khuyên nhủ đi!" Quan Kim Kỳ lườm nguýt anh ta một cái.
Giờ phút này, Quan Danh Sơn nói dứt khoát: "Không cần khuyên nữa, ai khuyên cũng vô ích, ba đã quyết định rồi!"
Lúc này, Lục Trang Đài nổi giận, lập tức đứng lên, đưa tay hất hết bát đĩa ở trước mặt mình xuống đất!
Trong chớp mắt, bát đĩa bằng sứ bị rơi xuống đất vỡ tan tành, canh thừa thịt nguội ở trong bát đều rơi vãi ra sàn nhà, nhất thời trên sàn nhà bừa bộn khắp nơi.
"Quan Danh Sơn, ông nói ly hôn là ly hôn? Tôi cho ông biết không có cửa đâu, ông làm lỡ mất cả đời của tôi, đến khi tôi hoa tàn ít bướm ông lại muốn bỏ tôi, ông đừng có hòng!" Lục Trang Đài nói xong bèn tức giận quay người muốn đi.
"Mẹ!" Quan Kim Kỳ vội đi tới kéo Lục Trang Đài lại. Mọi người cũng đứng lên hết.
Trên mặt Quan Danh Sơn không có chút biểu cảm nào, nói: "Bà không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ mời luật sư khởi tố, chúng ta không có tranh chấp tài sản, sau khi ở riêng nửa năm tất nhiên tòa án sẽ phán quyết ly hôn."
Nghe thấy lời tuyệt tình như vậy, cho dù là một người phụ nữ mạnh mẽ như Lục Trang Đài thì vành mắt cũng đỏ lên!
Lục Trang Đài đau thương căm giận quay đầu nhìn Quan Danh Sơn, một hồi lâu sau mới nói: "Quan Danh Sơn, không ngờ ông lại tuyệt tình như vậy, được, được lắm, vậy tôi sẽ kiện cáo với ông đến cùng, tôi sẽ không để ông được như ý, muốn ly hôn cũng phải là tôi đề nghị trước, còn chưa tới lượt ông!"
Nói xong, Lục Trang Đài quay đầu tức giận bỏ đi.
"Mẹ!" Quan Kim Kỳ gọi một tiếng, Lục Trang Đài không hề đáp lại.
Lúc này, Quan Danh Sơn cau mày nói với Quan Kim Kỳ: "Kim Kỳ, mấy ngày nay con hãy ở bên mẹ con, đừng đi đâu cả!"
"Vâng." Quan Kim Kỳ khẽ gật đầu, cũng hiểu dụng ý của ba, ông ấy sợ mẹ xảy ra chuyện, vậy nên một lát sau bèn xoay người đuổi theo.
Sau đó, Quan Triều Viễn bèn nói với Hoắc Lâm Khải: "Lâm Khải, chú về cùng mẹ và Kim Kỳ đi, lát nữa anh sẽ đi thăm mẹ."
"Vâng." Hoắc Lâm Khải khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đuổi theo Quan Kim Kỳ.
Sau khi mấy người Lục Trang Đài đi, trong phòng ăn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Chị Hồng đang chăm sóc bọn nhỏ, Tô Lam giúp đỡ mẹ Trần thu dọn tàn cuộc, thỉnh thoảng bên tai nghe thấy giọng nói của hai ba con Quan Danh Sơn và Quan Triều Viễn ở trong phòng khách.
"Ba, tại sao tự dưng ba lại có ý nghĩ ly hôn với mẹ?" Trong giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo sự kiềm chế.
Quan Danh Sơn im lặng rất lâu mới nói: "Thật ra ý nghĩ này đã quanh quẩn trong lòng ba rất nhiều năm rồi, chỉ là lúc đó ba luôn bận bịu sự nghiệp, con và Kim Kỳ lại còn quá nhỏ, ông nội và bà nội con vẫn còn, bọn họ sẽ không cho phép ba ly hôn, thế nên ý nghĩ này vẫn luôn phủ bụi ở dưới đáy lòng ba. Từ sau khi ba rút khỏi chức vị của mình, ý nghĩ này lan tràn khắp lòng ba qua từng ngày giống như dây leo vậy. Triều Viễn, con cũng biết hôn nhân của ba và mẹ con mà, ba không muốn tiếp tục cãi nhau với bà ấy nữa, ba muốn sống cuộc sống mà ba muốn, con cũng không cần khuyên ba đâu, ba đã suy nghĩ kỹ càng rồi."
Nghe vậy, lông mày của Quan Triều Viễn càng nhíu chặt hơn.
Anh quay đầu cầm lấy hộp thuốc lá và chiếc bật lửa ở trên bàn trà, sau khi châm một điếu thuốc bèn hút mạnh mấy hơi, sau đó mới nói: "Ba, vậy ba có nghĩ tới cảm nhận của mẹ hay không? Mẹ đã có tuổi rồi, ba lại muốn ly hôn với bà ấy, bà ấy là một người sĩ diện, sao có thể chịu được những lời nghị luận của người ngoài?"
Lúc này, Quan Danh Sơn lại cười lạnh hai tiếng: "Loại người như mẹ con yêu nhất là danh lợi, thật ra trong lòng bà ấy ba vốn không đáng để nhắc tới, chỉ có điều trước đây bà ấy còn lưu luyến quan chức của ba, bây giờ bà ấy không muốn ly hôn với ba chỉ là vì không muốn để mình mất mặt mà thôi."
"Nhưng mà..." Quan Triều Viễn còn muốn nói gì đó.
Quan Danh Sơn lại ngắt lời anh: "Triều Viễn, chuyện này ba đã quyết định, con có khuyên nữa cũng vô ích, ba mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây."
Nói xong, Quan Danh Sơn chống gậy đứng lên, cất bước đi về phía phòng ngủ.
Sau đó, Quan Danh Sơn đi tới cửa phòng ngủ lại đột nhiên quay đầu lại, nói với Quan Triều Viễn: "Xem ra ba phải sống ở đây một thời gian rồi, chờ đến khi ba và mẹ con xử lý thủ tục ly hôn xong xuôi, ba sẽ về sống ở căn nhà cũ mà ông bà nội con để lại cho ba ở tỉnh thành, ba sẽ không gây thêm phiền phức cho con và Kim Kỳ."
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn không thể làm gì, lại không có chỗ trút, bèn nói: "Ba, con là con của ba, ba đang nói gì vậy? Con vẫn không đồng ý cho ba và mẹ ly hôn, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của ba và mẹ con, con cũng không có cách nào làm chủ cho hai người, nếu như ba và mẹ con... có ngày chia tay thật, ba yên tâm, cho dù mẹ để ba ra đi tay trắng, con cũng sẽ sắp xếp tốt cho cuộc sống của ba."
"Nếu như không nhu cầu gì đặc biệt, tiền lương hưu của ba cũng đủ cho ba sống cuộc sống đơn giản rồi, huống hồ những quyển sách mà trước đây ba viết cũng còn có chút nhuận bút, sau này ba cũng có thể viết bản thảo, cuộc sống của ba sẽ không có vấn đề gì đâu, có điều ba rất tự hào vì có một đứa con trai ưu tú như con!" Nói xong, Quan Danh Sơn bèn quay người đi vào phòng ngủ.
Sau khi cửa phòng bị đóng lại, Quan Triều Viễn đứng ở trong phòng khách, phiền não thở dài một hơi.
Nhìn thấy dáng vẻ phiền muộn của Quan Triều Viễn, Tô Lam bước đến nắm lấy tay anh, nói an ủi: "Có lẽ ba chỉ là nhất thời tức giận, có khi hai ngày nữa sẽ tốt thôi..."
Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đã ngắt lời cô: "Em không hiểu ba anh, ông ấy là một người nói là làm!"
Sau đó, Quan Triều Viễn bèn giãy ra khỏi tay của Tô Lam, quay người đi lên tầng.