Nghe lời của Lục Trang Đài, người ở đây đều sững sờ.
Quan Triều Viễn cũng rất bất mãn nói: “Mẹ, về mặt pháp luật vốn không có cách đoạn tuyệt quan hệ giữa người thân.”
“Mẹ chỉ đang giữ gìn danh dự nhà họ Quan chúng ta, chỉ có như vậy sau này mới không có ai nghị luận về nhà họ Quan sau lưng chúng ta.” Vẻ mặt Lục Trang Đài khẳng định.
Lúc này Tô Lam bỗng cười mỉa hai tiếng: “Ha ha…”
Nụ cười mỉa của Tô Lam khiến người ta rất sợ hãi, Quan Triều Viễn lo lắng nhìn cô.
Sau đó Tô Lam cười mỉa nói: “Trước kia tôi tôn kính bà cũng bởi vì bà là mẹ Triều Viễn, là bà nội của Minh An và Xuân Xuân, cho nên tôi nhường nhịn bà khắp nơi, cho dù bà làm khó dễ tôi khắp nơi, chế giễu tôi, trách móc tôi, chỉnh tôi trước mặt mọi người, những thứ này tôi đều nhịn, nhưng có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, yêu cầu lần này của bà chính là diệt gọn nhân luân, bà cũng có con trai, có cả con gái, nếu như mẹ chồng con gái bà yêu cầu con gái bà như vậy, bà sẽ nghĩ thế nào?”
Lục Trang Đài bị Tô Lam nói đến mức gương mặt vừa đỏ vừa trắng, nhưng vẫn vô cùng cố chấp.
Lục Trang Đài cười mỉa nói: “Tôi có thể cho con gái tôi cuộc sống tốt đẹp, tôi có thể cho nó mọi thứ nó cần, ba mẹ cô có thể sao? Bọn họ chỉ khiến cô hổ thẹn. Con gái của tôi ở nhà chồng là được cung phụng, dựa vào cô có thể so với nó sao?”
Nghe lời của mẹ, Quan Kim Kỳ nóng nảy nói: “Mẹ, mẹ nói gì đó?”
Nghe Lục Trang Đài nói xong, Tô Lam càng lạnh lẽo trong lòng, nói thẳng: “Đúng, mẹ tôi quả thực không trợ giúp bất cứ kinh tế nào cho tôi, nhưng tình thương của mẹ tôi cho tôi không ít hơn bất cứ người mẹ nào, mẹ tôi cũng không ti tiện như những người mẹ khác. Tôi biết bà không vừa mắt tôi, vậy cũng không sao cả, dù sao tôi lấy cũng không phải bà, sau này tôi sẽ không gọi bà là mẹ nữa, bởi vì bà không xứng, tôi cũng sẽ không nghe bất cứ lời dạy bảo nào của bà nữa, bởi vì bà không có tư cách dạy dỗ tôi.”
Nói xong Tô Lam xoay người cầm túi xách của mình, không liếc nhìn bất cứ ai nữa mà dứt khoát đi khỏi.
Lời nói của Tô Lam khiến người ở đây đều sửng sốt, không ai ngờ cô sẽ nói ra mấy câu như thế, càng không ngờ cô sẽ thẳng thắng như thế, không thèm quan tâm tới lời dạy bảo và trách móc của Lục Trang Đài.
“Tô Lam!” Thấy Tô Lam đi, Quan Triều Viễn vội vàng muốn đuổi theo ra ngoài.
Lúc này Lục Trang Đài nghiêm nghị gọi anh lại: “Triều Viễn, con quay lại cho mẹ.”
Nghe được tiếng hét sau lưng, Quan Triều Viễn xoay người nhìn Lục Trang Đài, thất vọng lắc đầu nói: “Mẹ, hôm nay mẹ hơi quá đáng, mẹ khiến con rất thất vọng.”
Nghe con trai nói mình như vậy, Lục Trang Đài càng tức giận không có chỗ phát tiết: “Con bênh vực vợ con có đúng không? Đúng là cưới vợ cái quên luôn mẹ, đừng quên ai để con ngồi lên vị trí tổng giám đốc Thịnh Thế, không có mẹ, chỉ có người cha là quan lớn ở Tỉnh ủy kia của con, bây giờ con còn không biết lăn lộn ở đâu đó?”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn thở dài một hơi nói: “Mẹ, mặc kệ mẹ làm gì, mẹ mãi mãi là mẹ của con, có điều đừng luôn lôi chuyện này ra mà nói, con nghe phiền lắm rồi, nếu như mẹ muốn vị trí tổng giám đốc Thịnh Thế… Bây giờ con có thể nhường lại. Tô Lam là vợ con, còn là mẹ của con con, con nhất định phải đuổi theo cô ấy.”
Nói xong, Quan Triều Viễn quay đầu bước nhanh ra ngoài.
“Nếu như con đi rồi thì sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa.” Thấy con trai đi, Lục Trang Đài cố hết sức hét lên ở phía sau.
Nhưng cửa ra vào đã trống rỗng, Quan Triều Viễn vốn không nghe tiếng hét của bà ta.
“Đúng là lật trời rồi.” Lục Trang Đài suy sụp, đưa tay đánh đổ cái ly trước mặt xuống đất.
Ly thủy tinh lập tức rơi xuống sàn nhà rồi thịt nát xương tan, hiện trường bừa bộn khắp nơi.
“Ba điên chưa đủ đúng không?” Lúc này Quan Danh luôn xanh mặt không nói gì lập tức nổi trận lôi đình, giọng nói vang vọng khắp phòng.
Quan Danh Sơn hét lên hù dọa Lục Trang Đài nhảy lên một cái, bởi vì ông ấy bao nhiêu năm rồi chưa từng tức giận như vậy.
Có điều sau khi vỗ ngực hai giây thì Lục Trang Đài lập tức nổi cáu với Quan Danh Sơn: “Tôi biết ông và vợ con trai ông là một phe, bây giờ bọn họ đều đi rồi, ông cũng đi được rồi đó, tránh khỏi trong thấy tôi thì không vui.”
Quan Danh Sơn rất tức giận nói: “Bà cho rằng tôi muốn thấy bà sao? Chẳng trách bọn nhỏ đều không ưa bà, tôi chưa thấy mẹ chồng nào ép con dâu đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ, bà… hôm nay tôi đúng là mở rộng tầm mắt.”
Nói xong, Quan Danh Sơn ấn nút xe lăn, sau đó xe lăn đi về phía cửa.
Lục Trang Đài đương nhiên là người không chịu yếu thế, ở sau lưng tiếp tục nói với Quan Danh Sơn: “Tôi cũng chưa thấy loại người không biết bảo vệ vợ mình, cứ luôn thiên vị con dâu như ông.”
Quan Kim Kỳ thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, mở cửa phòng ra, nói với Quan Danh Sơn: “Ba, con đưa ba về.”
“Không cần, Lâm Minh ở bên ngoài, bảo anh ta tiễn ba về.” Quan Danh Sơn nói một câu với con gái rồi ra cửa.
Quan Kim Kỳ không yên tâm về ba, lập tức muốn đi theo, nhưng lúc ấy cánh tay lại bị một tay kéo lại.
Quan Kim Kỳ ngẩng đầu, nghênh đón chính là gương mặt của Hoắc Lâm Khải.
Cô ấy không hiểu tại sao Hoắc Lâm Khải lại ngăn cản cô ấy, lúc này Hoắc Lâm Khải nói: “Ba có Lâm Minh tiễn là được rồi, anh thấy sắc mặt mẹ không tốt lắm, bên cạnh mẹ không có ai cũng không được.”
Nghe nói như vậy, trong lòng Quan Kim Kỳ còn nghĩ Hoắc Lâm Khải suy tính chu đáo.
Lúc này Hoắc Lâm Khải đi đến trước mặt Lục Trang Đài, cầm ly thủy tinh rót đầy trà, cung kính để trước mặt Lục Trang Đài, cười nói: “Mẹ, xin mẹ bớt giận, uống ly nước đi.”
Lúc này sắc mặt Lục Trang Đài mới dịu lại, bưng ly nước lên uống mấy ngụm nước, tâm trạng mới xem như thoải mái tí.
“Haizz, con trai mẹ xem như nuôi không, còn không bằng con rể con.” Lục Trang Đài để cái ly lên bàn thở dài nói.
“Mẹ, anh cả cũng chỉ là nhất thời kích động, nói sao thì mẹ cũng là người thân nhất của anh ấy.” Hoắc Lâm Khải nhìn sắc mặt Lục Trang Đài nói.
Lúc này Lục Trang Đài lắc đầu nói: “Từ nhỏ nó đã không thân với ẹm, có điều cũng chưa từng chống đối mẹ, từ sau khi người phụ nữ kia tới, nó cứ chống đối mẹ hoài, xem ra sau này mẹ phải nhờ con và Kim Kỳ chăm sóc rồi.”
“Mẹ, con và Kim Kỳ phụng dưỡng mẹ là phải rồi, sau này anh cả không làm được, tụi con sẽ làm.” Hoắc Lâm Khải nhanh chóng bày tỏ quyết tâm.
“Ừ, Kim Kỳ đơn thuần, may mà tìm được con hiểu chuyện tỉ mỉ, nếu không mẹ vẫn thật sự không yên tâm Kim Kỳ.” Lục Trang Đài thở phào nhẹ nhõm nói.
Sau đó Lục Trang Đài nói mệt mỏi nên không ăn cơm nữa, đi lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi.
Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ trở về phòng mình.
“Lâm Khải, anh nói chuyện nhà chúng ta phải làm sao giờ? Làm sao mới có thể khiến mẹ và anh cả hòa hợp, khiến mẹ không có nhiều thành kiến với chị dâu nữa?” Quan Kim Kỳ buồn rầu hỏi.