Ý trong câu cuối cùng của Lục Trang Đài tương đối rõ ràng khiến mặt Quan Kim Kỳ đỏ lên. Cô ấy trách cứ nói: "Mẹ, sao mẹ lại nói với con mấy chuyện này chứ?"
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của con gái, Lục Trang Đài không khỏi nói: "Con cũng đã kết hôn bao nhiêu năm vậy sao, sao da mặt vẫn còn mỏng vậy."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Lâm Khải đi từ bên ngoài vào.
"Mẹ, người môi giới lại gọi điện thoại đến đây giục chúng ta đi xem nhà." Thái độ của Hoắc Lâm Khải đối với Lục Trang Đài vô cùng cung kính.
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài bèn kéo tay Quan Kim Kỳ rồi nói: "Đi, chúng ta đi xem nhà đi!"
Sau đó Hoắc Lâm Khải bèn lái xe mang hai mẹ con Lục Trang Đài đi gặp người môi giới để xem nhà.
Người môi giới mang đoàn người Lục Trang Đài đi nhìn một vài căn biệt thự có vị trí tốt và trang trí vô cùng đẹp mắt.
Trở về văn phòng của người môi giới, người này đi rót nước, Lục Trang Đài nói với Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ: "Mẹ thích căn lớn nhất, hơn bốn trăm mét vuông kia nhất, các con thì sao?"
Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ nhìn nhau cười. Hoắc Lâm Khải nhân tiện nói: "Tất cả đều do mẹ quyết định là được rồi."
"Con đi toilet một chút." Hoắc Lâm Khải nói một câu rồi đi ra ngoài, để lại hai mẹ con Lục Trang Đài và Quan Kim Kỳ ngồi nói chuyện.
Hoắc Lâm Khải xoay người đi vào phòng trà, thấy người môi giới đang pha cà phê, anh ta bèn nhanh chóng đóng cửa phòng trà lại.
"Anh Hoắc, các người quyết định thế nào rồi?" Người môi giới thấy Hoắc Lâm Khải tiến vào thì nhiệt tình vô cùng. Đây chính là khách sộp đấy, vừa ra tay đã là biệt thự hai nghìn vạn.
Hoắc Lâm Khải nhìn cửa một chút sau đó khẽ nói với người môi giới: "Có nghĩa là chuyện làm ăn này có thể thành công sao?"
"Đương nhiên là có thể rồi. Không dối gạt gì anh, tiền lương của tôi là từ trích phần trăm đấy." Người môi giới gật đầu nói.
Hoắc Lâm Khải cười nói: "Căn biệt thứ lớn nhất vừa rồi hơn bốn trăm mét vuông, hơn hai nghìn vạn, anh có thể lấy bao nhiêu phần trăm?"
Vừa nghe thấy lời này, nụ cười của người môi giới hơi xấu hổ: "Anh Hoắc, không dối gạt anh chứ tổng giá trị của căn biệt thự kia rất cao, không tìm được khách tốt, đã ế hàng hai năm rồi, thế nên phần trăm được trích cũng cao hơn chút, được năm phần trăm. Chuyện này tương đối công khai, tôi có muốn giấu anh cũng không giấu được."
Nghe vậy, Hoắc Lâm Khải bèn nói ngay: "Có phải trích phần trăm là nhiều hơn một trăm vạn không? Chẳng qua nếu không thành công thì một chút tiền anh cũng không lấy được."
"Anh Hoắc, anh... có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, tất cả chúng ta đều có thể từ từ bàn bạc." Người môi giới đã làm nghề này nhiều năm rồi, đã gặp đủ loại người, vừa thấy đã biết Hoắc Lâm Khải muốn làm gì.
Hoắc Lâm Khải sờ sờ cái mũi, chần chừ một chút rồi mới nói: "Vậy thì trích phần trăm anh chia cho tôi một nửa, tôi có thể giúp anh hoàn thành đơn hàng này."
Nghe thấy lời này, người môi giới trợn to hai mắt: "Một nửa? Một miếng cắn này của anh ngoạm lớn quá thì phải?"
"Lớn quá ư? Tôi thấy anh không cần tốn nhiều công sức đã có thể có năm sáu mươi vạn, anh còn không đồng ý. Được thôi, thế tôi đi nói lại với mẹ vợ tôi, chúng ta đi nhà khác xem lại. Dù sao thì mẹ vợ tôi cũng không thiếu tiền. Không có người môi giới bất động sản ở Giang Châu thì chỉ cần có tiền, đi nơi nào cũng có thể mua được nhà." Hoắc Lâm Khải bèn xoay người bày ra dáng vẻ muốn đi.
Người môi giới sao có thể để việc làm ăn đã tới tay bay mất được. Thế nên anh ta nhanh chóng giữ chặt Hoắc Lâm Khải, cười cười nói: "Anh Hoắc, anh đừng vội, chúng ta có thể bàn bạc lại mà? Được rồi, một nửa thì một nửa, chẳn qua anh phải để mẹ vợ anh giao tiền đặt cọc ngay, trong một tuần phải trả hết tiền nhà."
Hoắc Lâm Khải cười nói: "Ngày mai đưa tiền cho anh luôn cũng được nữa là. Chỉ là một nửa của tôi thì bao giờ anh đưa?"
"Nói mẹ vợ anh hôm nay giao tiền đặt cọc hai trăm vạn. Tối nay là tôi có thể chuyển tiền vào tài khoản của anh luôn." Người môi giới suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Được!" Hoắc Lâm Khải đồng ý.
Sau đó Hoắc Lâm Khải và người môi giới một trước một sau đi vào văn phòng.
Người môi giới đặt ba ly cà phê trước mặt Hoắc Lâm Khải, Lục Trang Đài và Quan Kim Kỳ rồi cười nói: "Thưa bà, thưa anh, thưa cô, mọi người cảm thấy mấy căn biệt thứ vừa rồi thế nào? Mấy căn đó dù là vị trí hay trang trí thì cũng đều là hạng nhất. Nhưng tổng giá trị rất đắt đỏ nên vẫn luôn không thể tìm được người có sức mua."
"Chúng tôi muốn căn lớn nhất." Lục Trang Đài liếc mắt nhìn Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ một cái rồi trả lời.
"Thưa bà, bà thật đúng là tinh mắt, vậy bà xem bao giờ thì chúng ta ký hợp đồng?" Người môi giới nhanh chóng tranh thủ chớp thời cơ.
Lúc này Lục Trang Đài lại nhíu mày, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Lát nữa chúng tôi muốn đi ăn cơm."
Lúc này, Hoắc Lâm Khải nhanh chóng nói: "Mẹ, nếu đã quyết định thì hay là ký hợp đồng trong hôm nay luôn đi, đỡ phải chạy đi chạy về lãng phí thời gian. Dù sao thì ký hợp đồng cũng không mất nhiều thời gian mà."
Nghe vậy, Lục Trang Đài bèn gật đầu: "Cũng đúng, vậy ký hợp đồng luôn đi."
"Xin chờ một lát, tôi sẽ đi lấy hợp đồng ngay." Người môi giới vui vẻ đứng phắt dậy, xoay người âm hiểm cười một cái với Hoắc Lâm Khải.
Lúc người môi giới đi lấy hợp đồng, Quan Kim Kỳ hỏi Hoắc Lâm Khải: "Lâm Khải, chúng ta quyết định mua căn nhà kia nhanh vậy sao?"
Hoắc Lâm Khải nhanh chóng nói: "Có mẹ ở đây rồi, không sao đâu. Chúng ta nhanh chóng ổn định lại thì anh mới có thể yên tâm đi làm được. Có thể em cũng sắp mang thai rồi. Mẹ cũng đâu thể ở mãi trong khách sạn được."
Thấy Hoắc Lâm Khải suy nghĩ chu đáo như vậy, Lục Trang Đài vui vẻ nói: "Vẫn là có Lâm Khải suy nghĩ chu đáo. Có con chăm sóc Kim Kỳ mẹ rất yên tâm."
"Mẹ, con chắc chắn sẽ đối xử tốt với Kim Kỳ." Hoắc Lâm Khải nhanh chóng bày tỏ thái độ.
Người môi giới nhanh chóng cầm hợp đồng tới. Lục Trang Đài để Hoắc Lâm Khải và Quan Kim Kỳ ký tên lên, căn nhà được mua đứng tên hai vợ chồng bọn họ. Hoắc Lâm Khải vừa nghe thấy vậy thì thái độ với Lục Trang Đài lại càng cung kính hơn.
Cuối cùng, người môi giới nói: "Thưa bà, hôm nay mời bà giao trước hai trăm vạn tiền đặt cọc, tốt nhất là có thể trả hết tiền nhà trong vòng ba ngày trở lại đây, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi làm thủ tục sang tên cho mọi người."
"Không thành vấn đề." Lục Trang Đài lấy chi phiếu trong túi xách ra đưa cho người môi giới.
Lúc này, Hoắc Lâm Khải và người môi giới liếc nhìn nhau một cái, sau đó anh ta nói với Lục Trang Đài: "Mẹ, hay là ngày mai chuyển luôn tiền nhà đi, chúng ta nhanh chóng sang tên, mấy ngày nữa anh trai trở về từ Mỹ rồi, con cũng muốn đi làm lại, không muốn bỏ bê công việc nữa."
Lục Trang Đài nhanh chóng gật đầu nói: "Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, đây là điều đúng đắn. Không cần ngày mai đâu, lát nữa mẹ trở về sẽ thanh toán hết phần còn lại luôn. Ngày mai con và Kim Kỳ phải đi làm thủ tục sang tên, mời người nhanh chóng dọn dẹp một chút sau đó chúng ta sẽ chuyển nhà!"
"Nghe mẹ hết ạ." Hoắc Lâm Khải cười nói.
Buổi tối cùng ngày, Hoắc Lâm Khải và người môi giới hẹn gặp nhau ở quán cà phê.
Người môi giới đặt một cái túi xách phình lên dưới chân Hoắc Lâm Khải.
"Mới lấy từ ngân hàng ra, anh có muốn kiểm tra số lượng chút không?"
"Không cần đâu, tôi tin rằng anh sẽ không giở trò. Dù sao thì mẹ vợ tôi cũng chưa thanh toán khoản còn lại cho anh mà." Hoắc Lâm Khải cười nói.
"Ông anh à, anh đúng là có phúc mà, chẳng những cưới được một thiếu nữ xinh đẹp mà nhà vợ còn giàu có như vậy." Người môi giới trêu chọc nói.
"Chỉ cần cố gắng thì anh cũng có thể thôi." Hoắc Lâm Khải vỗ vỗ vai người môi giới sau đó xách túi rời khỏi quán cà phê.