Giữa trưa hôm nay, Tô Lam tranh thủ thời gian nghỉ trưa tới bệnh viện, thăm Quan Danh Sơn với mẹ một chút.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, trên giường bệnh trống không, mẹ cũng không ở trong phòng bệnh, chỉ trông thấy hộ lý đang sửa sang lại quần áo.
“Cô Quan, cô tới rồi à?” Nữ hộ lý trẻ tuổi nhìn thấy Tô Lam, nhanh chóng nhiệt tình chào hỏi.
“Sao ba chồng với mẹ tôi đều không có ở trong phòng bệnh?” Tô Lam thắc mắc hỏi.
Hộ lý nhanh chóng trả lời: “Mẹ của cô đã đẩy ba chồng cô đến công viên đối diện bệnh viện phơi nắng rồi ạ.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam liếc mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay đúng là rất ấm áp, bèn cười nói với hộ lý: “Vậy tôi đi tìm bọn họ.”
“Vâng.” Hộ lý khẽ gật đầu.
Tô Lam ra khỏi bệnh viện, sau đó đi đến công viên đối diện, công viên đối diện bệnh viện rất lớn, có một cái hồ nhân tạo rất lớn, cây cối san sát, cầu nhỏ nước chảy, phong cảnh rất đẹp, quả là một nơi rất thích hợp để tản bộ và phơi nắng.
Tìm hồi lâu, Tô Lam vừa chuyển mắt, bỗng nhiên nhìn thấy Quan Danh Sơn và mẹ ở trước băng ghế dài ở bên hồ.
Quan Danh Sơn ngồi trên xe lăn, còn mẹ thì ngồi ở trên băng ghế, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là ngồi sóng vai, đều quay ra mặt hồ, nhìn dáng vẻ hẳn là đang nói chuyện.
Sau khi phát hiện ra bọn họ, Tô Lam liền mừng rỡ đi tới.
Lúc đến gần, Tô Lam bỗng nhiên nghe thấy Quan Danh Sơn đang gọi mẹ, nghe thấy xưng hô kia, cô không khỏi dừng lại bước chân.
“Tiểu Sở, tôi cảm thấy chân tôi hình như đang dần có sức lực rồi.” Quan Danh Sơn mỉm cười nhìn Sở Thanh Diên, nếp nhăn trên khuôn mặt đều tách rời ra.
Sở Thanh Diên dịu dàng cười nói: “Ông Quan, ông nói có thật không vậy?”
“Thật đấy, là nhờ bà chăm sóc tốt.” Quan Danh Sơn gật đầu.
Sở Thanh Diên duỗi tay nhẹ sờ đầu gối của Quan Danh Sơn, sau đó nói: “Tuổi của ông cũng không quá lớn, hẳn là sẽ hồi phục được.”
“Tôi cũng sắp sáu mươi rồi, lớn hơn bà đến bảy tám tuổi đấy, haiz, phải nói đời này của tôi hồi đó cũng coi như là oai phong một cõi, chỉ là bên người chưa từng gặp được một người phụ nữ hiền huệ dịu dàng giống như bà vậy!” Giờ phút này, ánh mắt Quan Danh Sơn nhìn Sở Thanh Diên thật sâu, trong ánh mắt mang theo sự nóng bỏng mà chỉ giữa nam nữ mới có.
Đột nhiên nhìn thấy loại tình huống này, Tô Lam có chút không rõ.
Đây là chuyện gì vậy? Sao đột nhiên Quan Danh Sơn với mẹ lại thân mật như vậy? Giống như bạn già nhiều năm vậy, không đúng, không đúng, bạn già nhiều năm cũng không có dáng vẻ thế này được.
Trong phút chốc, chân Tô Lam giống như bị rót chì, khựng lại tại chỗ, một bước cũng không bước lên được.
Đối diện với ánh mắt của Quan Danh Sơn, Sở Thanh Diên hơi cúi thấp đầu xuống, sâu kín nói: “Đây là số mệnh, đời này của tôi tuy rằng sinh được hai đứa con gái, nhưng mà cũng chưa được hưởng bao nhiêu tình ý giữa nam nữ, hơn nửa đời đều phải vượt qua ở trong đau khổ và khốn đốn.”
Thấy Sở Thanh Diên nhíu mày lại, Quan Danh Sơn vươn tay muốn nắm lấy tay bà, nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở giữa không trung một giây, ngay sau đó liền rụt lại tay về, trên mặt rõ ràng mang theo rối rắm và bất đắc dĩ.
Sau đó, bọn họ cứ như vậy mà ngồi sóng vai, không nói gì, cũng không có kỳ động tác gì, chỉ dùng ánh mắt để giao tiếp...
Nhìn đến đây, Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng có một cây đại thụ cành lá tốt tươi, cô liền giấu người vào phía sau thân cây to rộng.
Dưới chân dẫm lên lá rụng màu vàng, Tô Lam lại quay đầu nhìn sang hai người ở phía trước đại thụ kia, bóng dáng của bọn họ rất giống một đôi vợ chồng già, có cảm giác như đang nương tựa dựa sát vào nhau vậy.
Tô Lam dựa lên trên thân cây, thò người ra, vươn tay ôm lấy ngực mình, cảm thấy chỗ đó đang đập thật mạnh.
Trời ạ, chẳng lẽ là mẹ với Quan Danh Sơn...
Không, không, chắc chắn là không, đời này mẹ căm hận nhất chính là kẻ thứ ba, sao bà ấy có thể làm như vậy chứ?
Chỉ là cô thật sự nhìn thấy loại tình cảm rối rắm mà phức tạp ở trong mắt của Quan Danh Sơn dành cho mẹ, như thế cũng khó trách, ông ấy với Lục Trang Đài bất hòa nửa đời người, hơn nữa Lục Trang Đài mạnh mẽ, ngang ngược, mẹ lại là một người phụ nữ dịu dàng như nước, chỉ là bọn họ gặp được nhau không đúng lúc, thân phận cũng không đúng...
Không được, không được, không thể suy nghĩ tiếp nữa, cũng không thể để cho mẹ vừa mới thoát khỏi bóng tối lại bị chìm sâu vào, còn như vậy nữa sẽ thật sự xảy ra chuyện mất.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Tô Lam quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người ở trước thân cây kia một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Cả buổi trưa, Tô Lam ở trước bàn làm việc cũng không hề có tâm trạng làm việc, mấy lần cầm điện thoại lên muốn gọi cho Quan Triều Viễn, nhưng mà cuối cùng lại bỏ điện thoại xuống.
Cô là một người không che giấu được lời nói, huống hồ còn là giữa người thân cận nhất với mình. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay cần phải giấu ở trong bụng, không thể nói cho ai, bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự của hai người Quan Danh Sơn và mẹ.
Có lẽ, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều thôi, trong mười ngày bọn họ ở chung này chỉ là nảy sinh ấn tượng tốt về nhau mà thôi, hơn nữa dù sao cũng là thông gia, đúng vậy, chỉ là cô suy nghĩ nhiều mà thôi, bọn họ đều là người đã năm sáu mươi tuổi, không thể nào không rõ thân phận và trách nhiệm của mình được.
Lúc sắp tan tầm, Tô Lam đã gấp không chờ nổi lại đến bệnh viện.
Đi tới trước phòng bệnh, Tô Lam đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Quan Danh Sơn đang ăn cơm, còn mẹ thì đang bầu bạn ở một bên, hộ lý đang thu dọn phòng bệnh.
“Ba, mẹ.” Tô Lam nhẹ nhàng đi đến.
Nhìn thấy Tô Lam, Quan Danh Sơn thật vui vẻ: “Tô Lam tới đấy à? Không phải đã nói với con rồi sao? Triều Viễn đi công tác, một mình con phải chăm nom hai đứa nhỏ, không cần tới bệnh viện nữa mà?”
“Ba, cũng chính là vì Triều Viễn không có ở nhà, con mới không yên tâm, tới đây thăm đấy.” Tô Lam không biết vì sao, bây giờ lúc đối mặt với Quan Danh Sơn, cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Nghe thấy lời này, Quan Danh Sơn liền cười nói với Sở Thanh Diên: “Bà xem bà dạy dỗ con gái tốt như vậy.”
“Ông quá khen.” Sở Thanh Diên cười nhẹ.
Tô Lam nhìn Sở Thanh Diên, đang suy xét làm sao để gọi mẹ ra ngoài nói chuyện.
Không ngờ Quan Danh Sơn lại nói: “Hai mẹ con hai người chắc là có lời muốn nói, ở này có hộ lý là được rồi, hai người cứ đi ra ngoài đi dạo đi.”
Tô Lam không khỏi cũng rất là kính nể Quan Danh Sơn, chút lòng dạ này của mình mà ông cũng nhìn ra, mà nói cũng phải, người ta chính là người ngụp lặn ở trong quan trường mấy chục năm, chắc chắn không phải là người bình thường.
Sau đó, Sở Thanh Diên liền dặn dò Quan Danh Sơn vài câu, rồi cùng với Tô Lam bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
Tô Lam và Sở Thanh Diên tìm một góc không người, ngồi ở trên băng ghế nói chuyện.
“Đám cưới đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?” Sở Thanh Diên cười hỏi.
Tô Lam phát hiện sắc mặt của mẹ quả thật có thể dùng câu nét mặt toả sáng để hình dung, bao nhiêu năm rồi, ánh mắt của mẹ cũng chưa từng sáng ngời tới như vậy.
Tô Lam không khỏi suy nghĩ miên man ở trong lòng, chẳng lẽ đây đều là bởi vì nhờ Quan Danh Sơn?
“À, đã chuẩn bị ổn thoả rồi ạ.” Tô Lam có chút thất thần.
Lúc này, Tô Lam liền cười nói: “Mẹ, Triều Viễn đã thuê hộ lý cho ba chồng của con rồi, hay là mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi? Mấy hôm nay mẹ chăm sóc ba chồng con vất vả quá rồi, trong lòng Triều Viễn vẫn luôn áy náy.”