Lúc này, Quan Triều Viễn vừa lái xe vừa cười nói: "Anh sợ sáng hôm nay không kịp, vì thế nhanh chóng chạy thẳng về nhà Lâm Minh, sau đó lái xe đến dưới nhà em, ở tạm trên xe một đêm."
Tô Lam nghe đến đây, nhất thời ngạc nhiên không nói nên lời.
Ở tạm trên xe một đêm? Vậy mệt với khó chịu lắm, hơn nữa anh đến thành phố vừa đi vừa về mệt lắm rồi, trong lòng Tô Lam khó chịu vô cùng, nhưng trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Thấy cô im lặng hồi lâu, Quan Triều Viễn nắm lấy tay cô: "Em đừng có cảm động quá rồi khóc nha."
Đúng là mắt Tô Lam đã đỏ lên nhưng không đến mức rơi nước mắt.
Giây sau, Tô Lam che giấu đi, nói: "Anh coi thường em quá rồi, có chút chuyện có đáng để rơi nước mắt?"
"Anh phát hiện gần đây em không còn kiên cường như ngày trước nữa, cứ khóc mãi." Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam nghĩ lại cũng đúng, dường như bản thân mình không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa, có lẽ là vì từ khi có hai đứa nhỏ. Có quá nhiều thứ để cô quan tâm, vì thế mới không buông bỏ được.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Tô Lam nhìn thấy đường phía trước không phải đường đến công ty.
Quan Triều Viên trả lời: "Đi ăn sáng, đói chết rồi."
"Em muốn ăn giò cháo quẩy đậu nành." Tô Lam vẫn chưa quên món ăn ban nãy muốn ăn.
"Được, nghe em hết." Quan Triều Viễn cưng chiều gật đầu.
Nửa tiếng sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi trong một quán ăn sáng.
Tô Lam ăn no trước, chống cằm nhìn Quan Triều Viễn đang cúi đầu ăn ngon lành, cười nói: "Anh trai à, anh đã ăn hết năm cái giò cháo quẩy rồi, còn chưa no sao?"
"Ăn thêm hai cái nữa thì cũng tàm tạm rồi." Quan Triều Viễn vừa ăn vừa trả lời.
Tô Lam nghe vậy, cười đưa cho Quan Triều Viễn thêm một cái: "Anh ăn giỏi thật, sắp nuôi không nổi anh rồi."
Trước đây, Quan Triều Viễn không bao giờ ăn những món ăn bình dân như giò cháo quẩy đậu nành, chê dầu chê ngán, đậu nành có vị chua, hơn nữa nhân viên ăn ở mấy quán đồ ăn sáng này vàng thau lẫn lộn, chê ồn ào.
Nhưng Tô Lam thích ăn, lúc nhỏ ăn thứ này mà lớn lên, hơn nữa còn rất nhớ không khí ăn sáng ồn ào này, vì thế một mực kéo anh đến, không ngờ đến vài lần, anh cũng thích uống đậu nành ăn giò cháo quẩy, còn ăn rất ngon nữa.
Tô Lam nhìn bộ dạng ăn giò cháo quẩy uống đậu nành của anh, trong lòng rất buồn cười, vì trước đây anh là một người không phải nhà hàng cao cấp sẽ không vào, không ngờ có ngày lại bị mình đồng hoá, có thể thấy năng lực cảm hoá của mình rất mạnh.
"Không sao, chút nữa anh đây sẽ tính tiền." Quan Triều Viễn nghiêm túc nói.
"Đậu nành giò cháo quẩy thì em lo được, ăn thoải mái, không đủ thì mình gọi thêm." Tô Lam đùa.
"Nhiêu đây đủ rồi, ăn no mới làm việc được, em ăn nhiều một chút, nếu không chút hoạt động nhiều, em sẽ đói sớm, hôm nay em đẹp thật, có phải trang điểm vì anh không?" Quan Triều Viễn vừa nói vừa dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tô Lam.
Hôm nay Tô Lam cố ý trang điểm một chút, vì cô biết hôm nay chắc chắn sẽ gặp Quan Triều Viễn, chỉ là không ngờ vừa sáng ra anh đã đợi dưới nhà mình.
Hôm nay Tô Lam mặc một chiếc áo len, bên ngoài là một chiếc áo gió màu kem, một chiếc đầm đuôi cá màu đen và một đôi giày cao gót cùng màu, thanh lịch phóng khoáng.
Tô Lam nghe thấy những lời này, mặt đỏ lên. Ngại ngùng cụp mắt xuống, nói: "Anh nói bậy gì vậy?"
Làm việc? Hoạt động nhiều? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Phút chốc, Tô Lam hơi hoang mang.
Bây giờ là buổi sáng đó, cô còn phải đi làm nữa, không lẽ bây giờ anh muốn đưa mình về nhà rồi...
Nghĩ đến đây, Tô Lam ngại ngùng không dám nhìn thẳng Quan Triều Viễn.
"Ngại ngùng nữa? Anh cũng đâu có nói gì đâu?" Quan Triều Viễn vô tội nói.
Lúc này, Tô Lam vội nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Chút nữa em phải đi làm, không có thời gian giỡn chơi với anh."
"Giỡn chơi gì? Anh muốn làm chuyện nghiêm túc với em." Quan Triều Viễn nói xong, dùng khăn giấy lau đi dầu trên tay, rồi lấy tiền ra thanh toán, cuối cùng, kéo tay Tô Lam vội vã rời khỏi tiệm.
"Này, anh đưa em đi làm gì đó?" Tô Lam vừa đi theo người phía trước vừa gọi.
Quan Triều Viễn không hề để ý đến cô, nhét cô vào ghế phụ rồi lên xe, lái xe vào làn đường.
Tô Lam nhìn anh đang tập trung lái xe, bất chợt buồn cười hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn đưa em đi đâu?"
"Đưa em đến một nơi." Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam một cái rồi trả lời.
Tô Lam không kìm được mà đoán bừa: "Đây không phải là đường về nhà, lẽ nào anh muốn đưa em đến... Khách sạn?"
Quan Triều Viễn nghe vậy, nghiêm túc nhìn Tô Lam hỏi: "Đi khách sạn làm gì?"
"Làm..." Tô Lam nói một chữ rồi đột nhiên cạn lời, hồi lâu cũng không nói tiếp được nữa.
Quan Triều Viễn thấy gương mặt cô ửng hồng, không kìm được mà trêu cô: "Sao không nói nữa?"
Lúc này, ánh mắt Tô Lam nhìn về phía trước, cố ý xị mặt ra nói: "Cái đó... Hôm nay em không có hứng thú, em muốn về đi làm, anh mau... Đưa em về văn phòng đi!"
"Gì mà không hứng thú?" Quan Triều Viễn nhíu mày hỏi.
Tô Lam nghe anh hỏi vậy, tức giận trợn mắt với anh: "Anh nghĩ gì em còn không biết? Anh còn giả vờ với em?"
"Vậy em nói xem, anh nghĩ gì?" Quan Triều Viễn tiếp tục hỏi.
"Anh... Mấy suy nghĩ bẩn thỉu của anh, em không nói ra được." Tô Lam giả vờ chán ghét.
Quan Triều Viễn nghe vậy, lắc đầu cười, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Này, anh cười cái gì?" Tô Lam lại cảm thấy có chỗ nào sai sai, nhưng không nói được là sai chỗ nào.
Lúc này, Quan Triều Viễn đột nhiên nói: "Anh thật không biết rốt cuộc ai bẩn thỉu nữa, đầu óc không trong sáng toàn nghĩ linh tinh, có câu: Quạ đen đứng trên lưng heo, chỉ thấy người ta đen mà không thấy mình đen."
Tô Lam nghe đến đây thì biết mình bị trêu rồi!
Cô giận dữ nhìn Quan Triều Viễn rồi nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có phải anh lại trêu em đúng không?"
Quan Triều Viễn liếc nhìn bộ dạng tức giận của Tô Lam, nhịn cười nói: "Em đừng có vu oan cho người tốt, là do em nghĩ nhiều rồi!"
"Quan... Triều... Viễn!" Tô Lam thẹn quá hóa giận, nghiến răng gọi tên anh.
Lúc này, Quan Triều Viễn đột nhiên xoay vô lăng, quẹo một vòng.
Do quán tính, cả người Tô Lam nghiêng về phía Quan Triều Viễn, cô bất chợt giơ tay nắm lấy tay nắm cửa phía trước.
Giây sau, chỉ thấy Quan Triều Viễn tự nhiên dừng xe lại bên đường, quay đầu lại cười với Tô Lam, để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.