“Bà sui, nếu bà đã nói con gái bà là người nhà chúng tôi rồi, vậy được thôi, bà xem con gái bà hại ông Sơn thành như vậy, ông Sơn nằm viện và phục hồi cũng phải mấy tháng, để con gái bà chăm sóc ông Sơn nhà chúng tôi mỗi ngày, đến khi chân của ông Sơn bình phục, bà thấy thế nào?” Lục Trang Đài đột nhiên đưa ra yêu cầu.
Yêu cầu của Lục Trang Đài có vẻ đơn giản, thực ra mấy tháng phục hồi phải theo sát liên tục rất vất vả, hơn nữa phải chăm sóc hai mươi bốn tiếng liên tiếp cũng chịu không nổi, cũng có nghĩa là mấy tháng này Tô Lam không cần phải đi làm.
Tô Lam âm thầm nhíu mày nhưng nghĩ phải chăm sóc Quan Danh Sơn thì cô cũng tình nguyện, dù sao ông ấy cũng là người lớn, hơn nữa còn đối xử rất tốt với mình, huống chi ông ấy bị thương mình cũng có trách nhiệm.
Tô Lam đang định nhận lời, Quan Triều Viễn cười nói với Lục Trang Đài: “Mẹ, không phải chúng ta có nhân viên chăm sóc sao? Con, Tô Lam và nhân viên chăm sóc nhất định chăm sóc tốt cho ba.”
“Đúng, đúng.” Quan Danh Sơn gật đầu liên tục.
Đương nhiên Quan Triều Viễn sẽ bênh vực Tô Lam, để cô chăm sóc ba, làm sao cô chịu nổi?
Nhưng Lục Trang Đài lại cố chấp: “Không được, sao mà nhân viên chăm sóc có thể chu đáo bằng người của mình được?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung 2. Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách 3. Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên 4. Nhứ Quả Lan Nhân =====================================
Thấy Lục Trang Đài không chịu xuống nước, Sở Thanh Diên mới hỏi: “Bà sui, có phải Lam Lam chăm sóc ông sui mấy tháng này, bà sẽ tha thứ cho nó, sau này không trách nó nữa?”
Lục Trang Đài nghe vậy, vào khoảnh khắc đối mắt với Sở Thanh Diên.
Lục Trang Đài gật đầu nói: “Đúng!”
Lục Trang Đài thầm nghĩ: Chân của ông Sơn phải mất bốn năm tháng để hồi phục, bốn năm tháng này đủ để rèn giũa lại tính cách của Tô Lam, thế nên không hề do dự mà đồng ý.
Đương nhiên, nếu như cô chê cực, mệt, vậy thì cô không hiếu thuận, tóm lại, bà ấy có cách để trị cô.
Một lát sau, Sở Thanh Diên ngẩng đầu nói với Lục Trang Đài và Quan Danh Sơn: “Ông sui, bà sui, dù sao Lam Lam cũng phải đi làm, còn phải chăm sóc Minh An và Xuân Xuân, như này, tôi thay con gái tôi chăm sóc ông sui mấy tháng, bảo đảm chăm sóc tận tình chu đáo, mấy tháng sau, tôi sẽ giao một ông sui lành lặn cho bà sui, bà thấy có được không?”
Thoáng chốc, mọi người đều sững sờ!
Không ai ngờ Sở Thanh Diên lại nghĩ ra ý kiến như vậy.
“Mẹ, vậy sao mà được, vẫn là con...” Tô Lam lên trước nói để mình chăm sóc.
Sở Thanh Diên lập tức ngắt lời cô: “Mẹ là mẹ con, con nghe mẹ là được, con về chăm sóc mấy đứa nhỏ, chuyện chăm sóc ba chồng cứ giao cho mẹ!”
“Không được, không được, sao tôi có thể để bà sui đến chăm sóc mình được? Hơn nữa nam nữ khác nhau, để nhân viên chăm sóc chăm sóc tôi là được, không được thì chúng tôi mời thêm một nhân viên nữa là được!” Quan Danh Sơn lắc đầu liên tục.
Lúc này, Lục Trang Đài lại nhìn chằm chằm vào Sở Thanh Diên: "Bà sui, chăm sóc mà tôi nói là không phải dùng nhân viên chăm sóc, chỉ một mình bà chăm sóc ông Sơn nhà chúng tôi có được không? Đây không phải là chuyện một ngày hai ngày bà phải nghĩ kỹ đó."
"Tôi nghĩ kỹ rồi, mình tôi chăm sóc là được, hơn nữa ở cơm nước các người cũng không cần lo, mấy người đồng ý đến bệnh viện để thăm ông sui thì cứ đến thăm." Sở Thanh Diên vỗ ngực nói.
Lúc này, Lục Trang Đài nheo mắt lại rồi vỗ bàn nói: "Được, vậy quyết định vậy đi!"
Chưa đợi hai cha con Quan Danh Sơn và Quan Triều Viễn lên tiếng, Sở Thanh Diên đã lập tức đứng dậy nói: "Bây giờ tôi về nhà lấy đồ, nửa tiếng nửa quay lại!"
Sở Thanh Diên nói xong thì quay người đi.
"Mẹ..." Tô Lam muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng Sở Thanh Diên phẩy tay ra hiệu cô đừng đi theo.
Sau khi Sở Thanh Diên đi, Quan Danh Sơn bất mãn nói với Lục Trang Đài: "Lục Trang Đài, em làm gì vậy? Sao mà có thể để bà sui đến chăm sóc cho anh? Hơn nữa... Như vậy cũng không tiện!"
Lục Trang Đài cãi lại: "Ban nãy anh cũng nghe thấy rồi, đây không phải là em ép bà ấy, là bà ấy tự đồng ý, bà ấy đang chuộc lỗi thay con gái bà ấy, em có cách nào khác chứ?" Bà ấy giơ hai tay ra.
"Em...Hazz." Quan Danh Sơn tức đến thở dài.
Quan Triều Viễn cũng lên trước nói: "Mẹ, việc này..."
Lục Trang Đài lại lắc tay: "Không cần nói nữa, chuyện này đã định xong, mẹ đi tìm bác sĩ, chúng ta đi từ chối nhân viên chăm sóc."
"Mẹ..." Quan Triều Viễn cau mày gọi Lục Trang Đài đã đi đến cửa.
Khi đến trước cửa, Lục Trang Đài đột nhiên quay lại, nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi nói: "Triều Viễn, công việc con bận, sau này không cần đến bệnh viện trông chừng nữa, còn về Tô Lam thì nếu như cô đồng ý đến giúp mẹ cô thì đến, dù sao thì mẹ cô cũng chuộc tội thay cô!"
Lục Trang Đài nói xong, quay người đi như một cơn gió.
Lục Trang Đài từ chối nhân viên chăm sóc thật, nửa tiếng sau, Sở Thanh Diên mang quần áo và đồ dùng cá nhân của mình đến thật.
Lục Trang Đài hất cằm nói với Sở Thanh Diên: "Vậy tôi giao ông Sơn nhà tôi lại cho bà, nếu như ngày nào bà kiên trì không nổi nữa, cũng không cần miễn cưỡng, nói với tôi một tiếng là được, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho con gái bà đâu, bà thì sau này cũng khỏi cần bước vào cổng nhà họ Quan chúng tôi luôn!"
"Tôi hiểu." Sở Thanh Diên không những không tức giận mà còn gật đầu đồng ý.
Lục Trang Đài nén một hơi, gật đầu nói: "Rất tốt. Vậy chúng tôi đi trước, bà chăm sóc ông Sơn đi."
Lục Trang Đài nói xong, quay người ra khỏi phòng bệnh, kéo luôn Quan Triều Viễn đi.
Sở Thanh Diên cười nói với Quan Danh Sơn: "Ông sui, tối ông muốn ăn gì? Tôi thấy phòng bệnh có bếp điện, món tủ của tôi là súp, chi bằng tôi hầm cho canh đậu hũ củ cải? Ông mới làm phẫu thuật xong, phải thải độc, củ cải có thể thải độc."
"Cũng được." Quan Danh Sơn chỉ đành bất lực gật đầu.
Ngay khi Sở Thanh Diên đi rửa củ cải, Tô Lam cũng đi theo bà vào phòng để nước.
Lúc này, Sở Thanh Diên buông củ cải xuống đi đến trước mặt Tô Lam, giơ tay sờ gương mặt bị sưng của cô, đau lòng hỏi: "Lam Lam, mẹ đánh con đau lắm đúng không?"
Tô Lam nghe vậy, không kìm nén được cảm xúc của mình mà rơi nước mắt.
Lòng Sở Thanh Diên cũng không dễ chịu, lên trước ôm lấy Tô Lam và rơi nước mắt.
Nếu nói mẹ không thương mình thì chắc chắn không phải, nhưng hôm nay tại sao mẹ lại đánh mình trước mặt mọi người để mình mất mặt? Hơn nữa, người có mắt cũng thấy Lục Trang Đài đang cố ý bới móc lỗi lầm, nhưng mẹ không những không tránh mà còn tự dâng mình lên.
Lúc này, Sở Thanh Diên mới thở dài nói: "Làm sao mẹ không thương con được? Làm sao mẹ không biết bà mẹ chồng đó không vừa chứ!"
"Vậy mẹ còn..." Tô Lam cau mày.
"Nhưng dù sao bà ấy cũng là vợ của ba chồng con, mẹ của chồng con, bà ấy có sai thì nếu như bà ấy khóc lóc om sòm, ba chồng và chồng con cũng bó tay. Hơn nữa, lần này người ta còn đổ tội lớn như vậy lên đầu con, nếu như không giải quyết chuyện này, sau này con sẽ không có chỗ đứng ở nhà họ Quan!" Sở Thanh Diên tận tình khuyên bảo.