Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 464: Đời người có quá nhiều chuyện bất đắc



Bước ra khỏi nhà Tô Yên, Tô Lam trực tiếp đi tới văn phòng. Đã mấy ngày rồi không đi làm, cô thực sự không yên tâm, hơn nữa cô cũng không muốn quay về giáp mặt với Lục Trang Đài như vậy.

Tô Lam bước vào cửa văn phòng, Kiều Tâm bất chợt đứng lên: “Ây da, chị hai à, cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

“Văn phòng có việc?” Tô Lam nhíu mày.

“Không có việc gì, yên tâm đi, có tớ giúp cậu theo dõi, có thể có chuyện gì được? Chỉ là tớ cảm thấy trách nhiệm quá nặng thôi.” Kiều Tâm vừa nói vừa cùng Tô Lam đi vào văn phòng của cô.

Ngồi vào chỗ của mình, cả thể xác và tinh thần của Tô Lam đều mệt mỏi mà dựa lưng vào lưng ghế, nhìn lên trần văn phòng, cảm thấy chỉ có nơi này mới khiến cô thấy bình yên.

Kiều Tâm quan sát Tô Lam, hỏi: “Sao mặt cậu trông tiều tuỵ vậy? Có phải hầu hạ ba mẹ chồng mệt mỏi quá không?”

Tô Lam cười khổ, không trả lời.

Kiều Tâm vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Có phải bà già kia lại tìm cậu gây phiền phức không?”

Tô Lam chưa kịp trả lời, di động của Tô Lam đã vang lên.

Cô móc di động ra nhìn, là Quan Triều Viễn gọi tới, Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: Xem ra là tới hỏi tội đây.

Sau đó, Tô Lam nói với Kiều Lệ: “Tớ nghe điện thoại đã.”

Bốc máy nghe, đầu bên kia truyền đến giọng của Quan Triều Viễn: “Em đang ở đâu?”

Nghe thấy giọng khẩn trương của anh, Tô Lam hờ hững trả lời: “Vừa đi đón mẹ và Tô Yên xuất viện, em mới đến văn phòng.”

Nghe thấy lời này, anh nói: “Mẹ và Tô Yên không có chuyện gì chứ? Để hôm nào anh đến thăm.”

“Không sao cả, anh bận mà, để sau rồi nói.” Tô Lam bất lực nói.

Tiếp đó, Quan Triều Viễn mới hỏi: “Hôm nay em với mẹ anh xảy ra tranh chấp?”

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cong môi cười: “Sao thế? Có phải bà ấy gọi điện cáo trạng với anh không?”

Đầu dây bên kia chần chờ một chút mới trả lời: “Vừa rồi bà ấy gọi điện nói em chống đối bà ấy, bảo anh lập tức quay về, nhưng lát nữa anh còn có cuộc họp, nên bảo buổi chiều phải về.”

Lúc này, Tô Lam cong môi cười: “Chiều nay anh mau về đi. Lần này em khiến mẹ anh giận không nhẹ đâu. Bà ấy đang chờ anh về làm chủ cho bà ấy đấy, tốt nhất là lúc đó anh có thể đánh em một trận, thế mới làm bà ấy nguôi giận được!”

Giọng điệu Tô Lam mang vẻ trêu chọc, giọng điệu lại yếu ớt, như thể mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi, không muốn đối mặt với Lục Trang Đài nữa.

Im lặng một lát, đầu dây bên kia nói: “Toàn nói bậy bạ, đàn ông không thể ra tay với phụ nữ, huống hồ còn là cô gái mà anh yêu!”

“Nếu mẹ anh nhất quyết không buông tha, vậy anh sẽ nói thế nào với mẹ anh?”Tô Lam rất muốn biết lập trường của anh.

Tuy rằng tình cảm của Quan Triều Viễn và Lục Trang Đài không thân thiết lắm, nhưng Quan Triều Viễn cũng là một người hiếu thuận. Nếu Lục Trang Đài cứ nhất định không buông tha thì Quan Triều Viễn sẽ rất khó xử. Cô cũng chẳng muốn làm Quan Triều Viễn khó xử, nhưng quả thật là cô không thể nhịn được nữa.

“Anh biết lần này chắc chắn là mẹ anh không đúng, gần đây bà ấy thấy em không vừa mắt đủ điều, cố ý làm khó dễ em. Cho nên lần này anh sẽ không để bà ấy được nước làm tới nữa, anh sẽ phê bình bà ấy không đúng. Nhưng mà dù sao em cũng là phận con cháu, tối về sớm chút đi, nói vài câu hay ho với mẹ, đến lúc đó anh sẽ yểm trợ em, thế nào?” Giọng Quan Triều Viễn rất nhu hoà, rõ ràng là đang dỗ dành Tô Lam.

Tô Lam cúi đầu nghĩ: Đúng thật là không có biện pháp tốt hơn nữa. Hơn nữa Quan Triều Viễn có thể hiểu lý lẽ cô cũng vui lòng rồi. Dù sao bên kia cũng là mẹ ruột anh, anh có thể làm gì hơn nữa?

Hồi lâu sau vẫn không nghe thấy Tô Lam nói gì, Quan Triều Viễn bèn nói: “Tô Lam, từ nhỏ anh và mẹ đã không quá thân thiết, mấy năm trước anh cũng thường xuyên chống đối bà ấy, nhưng mà nuôi con mới biết ơn ba mẹ. Mấy năm nuôi dưỡng Minh An, anh đã hiểu sâu sắc những lời này. Khi anh còn nhỏ, mẹ anh muốn gây dựng sự nghiệp nên thường không rảnh quan tâm đến anh, nhưng anh vẫn mơ hồ nhớ rằng lúc về dù bà ấy đã rất mệt nhưng vẫn muốn chăm sóc anh. Cho nên mấy năm nay anh vẫn luôn cố gắng nghe theo bà ấy, anh biết có đôi khi bà ấy rất vô lý, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ anh, coi như em vì anh, nhịn thêm một chút được không?”

Nghe vậy, dù rằng Tô Lam rất bất đắc dĩ nhưng vẫn nói: “Em vì anh cả!”

“Anh biết, anh biết, sau này chắc chắn anh sẽ bồi thường cho em gấp bội, em là cô vợ tốt nhất.” Quan Triều Viễn vội nói mấy câu tâng bốc Tô Lam.

“Tối nay em sẽ về. Trưa nay em và Kiều Tâm ra ngoài ăn cơm, chiều sẽ đợi ở văn phòng.” Tô Lam nói.

“Được, được, hôm nay bọn em đi ăn nhớ giữ biên lai lại, lúc về anh sẽ trả cho em.” Quan Triều Viễn vui vẻ nói.

Tô Lam cười, bảo: “Chắc chắn em sẽ giữ lại, tạm biệt.”

Tiếp đó, cuộc điện thoại kết thúc trong bầu không khí vui sướng.

Sau khi cúp điện thoại, Kiều Tâm nhìn chằm chằm vào Tô Lam, hỏi: “Bà già kia thật sự tìm cậu gây phiền phức à? Lại còn cáo trạng với Quan Triều Viễn nữa?”

Tô Lam bĩu môi cười nói: “Có lẽ lần này bà ấy muốn tra tấn tớ nên chủ động đề nghị ly hôn với Quan Triều Viễn, nhưng tớ sẽ không để bà ấy được toại nguyện đâu!”

Tô Lam âm thầm thề trong lòng: Quan Triều Viễn là người cô yêu, Minh An và Xuân Xuân là con của cô, cô tuyệt đối không thể để mưu đồ của Lục Trang Đài thành sự thật đâu, cô phải bảo vệ gia đình mình, bảo vệ tốt bản thân!

“Sao bà già đó lại thấy cậu không vừa mắt vậy chứ? Hơn nữa bây giờ cậu cũng đã có hai con rồi, chẳng lẽ bà ấy có thể nhìn bọn nhỏ không có mẹ sao? Thật không biết nghĩ kiểu gì nữa.” Kiều Tâm oán giận nói.

“Bà ấy ghét cái dòng dõi thấp của tớ, không xứng với con trai bà ấy, về sau không thể giúp gì cho sự nghiệp của con trai bà ấy cả.” Tâm trạng Tô Lam trùng xuống.

“Thế thì bà ấy cũng phải hỏi ý kiến con bà ấy chứ? Lần trước chính bà ấy và Phương Ngọc Hoan cấu kết chơi xấu cậu, nếu không cậu và Quan Triều Viễn sẽ chẳng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, phí thời gian tới tận bây giờ. Tớ thấy hay là như vậy đi, cậu về nói sự thật với Quan Triều Viễn, sau này cậu với bà già kia mãi mãi không qua lại với nhau nữa?” Kiều Tâm đề nghị.

Tô Lam lại nhíu mày: “Chỉ vì lời nói nghe lén từ mẹ Trần, sao có thể khiến Quan Triều Viễn tin tớ được? Đến lúc đó chắc chắn Lục Trang Đài sẽ trả đũa, bà ấy sẽ không thừa nhận mình đã làm chuyện đó đâu.”

“Thế làm sao bây giờ? Dù sao cũng không thể ngồi chờ chết, mặc bà ta ngày nào cũng tìm cậu tra tấn như vậy chứ?” Kiều Tâm sốt ruột hỏi.

“Cũng may bây giờ Triều Viễn vẫn nghiêng về tớ, chỉ ngại mẹ anh ấy nói gì đó phiền phức thôi, vẫn là đi bước nào tính bước đó vậy.” Lúc này Tô Lam có chút bất đắc dĩ, không có cách nào tốt.

Thấy Tô Lam không vui, Kiều Tâm bèn nói: “Đến giờ ăn cơm, đừng bàn mấy chuyện không vui này nữa, đi, chúng ta đi ăn lẩu, lâu rồi không ăn!”

“Được.” Tô Lam gật gật đầu, vui vẻ đi trước.

Ăn một nồi lẩu ngon lành xong, giải toả hết bức tức rồi về sô pha trong văn phòng ngủ một giấc, sau đó dậy xử lý một số công việc văn phòng, trời bên ngoài đã tối.

Tô Lam biết không muốn quay về cũng phải quay về, nên đành cùng Kiều Tâm rời văn phòng.

Khi màn đêm buông xuống, Tô Lam mới bước vào biệt thự nhà họ Quan.

Đến cửa ra vào, Tô Lam đang cúi đầu thay giày.

Mẹ Trần bỗng hoảng loạn đi tới, thấp giọng nhắc nhở Tô Lam một câu: “Mợ, cậu chủ đã về, bà chủ và cậu chủ đều cực kỳ không vui!”

Nghe thấy lời này, Tô Lam giương mắt lên nhìn ánh mắt khẩn trương của mẹ Trần. Trái tim giật thót. Nếu nói Lục Trang Đài không vui thì còn có lý, nhưng Quan Triều Viễn cũng không vui sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.