Lục Trang Đài đưa một tờ danh sách đã chuẩn bị sẵn cho mẹ Trần.
Mẹ Trần nhận lấy danh sách từ trong tay Lục Trang Đài, bất đắc dĩ nhìn Tô Lam một cái, ý muốn nói là mình không giúp được cô rồi.
Lúc này Tô Lam cũng bắt đầu kiên cường, nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, dì đi mua đồ đi, một mình cháu cũng có thể giặt sạch những rèm cửa này!"
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài hài lòng khẽ gật đầu: "Ừ, nhớ mệt thì nghỉ ngơi một chút, cùng lắm thì tối hôm nay không có rèm cửa để treo mà thôi."
"Trước tôi nay con nhất định có thể giặt xong và treo lên." Tô Lam nói xong bèn đi tìm giấy nhớ để gỡ rèm cửa.
Nhìn bóng lưng của Tô Lam, Lục Trang Đài nhếch miệng nở một nụ cười lạnh chế giễu.
Tô Lam leo lên trên cái thang, gỡ hết rèm cửa của tầng trên tầng dưới, chỉ mỗi việc này thôi đã khiến cô mệt đến nỗi thở hồng học, dù sao những rèm cửa cũng rất dày và nặng.
May mà trong nhà có khá nhiều phòng vệ sinh, bốn năm cái bồn tắm đều có thể ngâm rèm cửa, Tô Lam dùng chân trần đạp đi đạp lại trên rèm cửa, hơn nữa còn cố ý cất giọng hát.
Mụ già Lục Trang Đài kia muốn chỉnh cô đây mà, cô sẽ không để cho bà ta được như ý, chẳng phải chỉ là chút việc tốn sức thôi sao, cũng không mệt đến chết người được, để xem sau này bà ta còn ra được chiêu hiểm nào?
Lúc cơm trưa, Tô Lam chưa giặt được một nửa số rèm cửa.
Mẹ Trần đến gọi Tô Lam đi ăn cơm trưa, Tô Lam cười nói: "Cháu giặt cái này xong sẽ đi ạ."
Mẹ Trần liếc mắt nhìn xuống tầng dưới một cái, thấp giọng nói: "Cũng không biết bà chủ có thù gì với cháu, sao cứ luôn chướng mắt cháu vậy?"
Tô Lam không khỏi cười nói: "Bà ấy ghét bỏ cháu xuất thân thấp kém, không xứng với con trai bà ấy thôi!"
"Nhưng mà xuất thân của chồng cô chủ cũng đâu có cao, bà ấy lại đối xử cực kỳ tốt với cậu ấy." Mẹ Trần bĩu môi nói.
"Ý dì là Kim Kỳ, em gái của Triều Viễn?" Tô Lam từng nghe Quan Triều Viễn nhắc đến cô em gái này rất nhiều lần, có điều lại chưa từng gặp mặt.
Nghe nói Quan Kim Kỳ yêu một anh chàng con nhà bình dân, vừa kết hôn đã cùng người đó ra nước ngoài du học, nói là sắp học xong về nước, đến lúc đó vừa hay đến tham dự hôn lễ của cô và Quan Triều Viễn.
"Đúng thế, bà chủ thương cô chủ nhất, trái lại là cậu chủ vẫn luôn không thân thiết với bà chủ cho lắm, ông chủ lại khá thân với cậu chủ!" Mẹ Trần nói.
"Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ, người làm mẹ đều thích mà." Lúc này Tô Lam bèn nghĩ đến Xuân Xuân của mình.
"Được rồi, đồ ăn sắp nguội mất rồi, mau xuống dưới ăn đi, ăn no mới có sức làm việc, buổi chiều dì có thể giúp cháu giặt." Mẹ Trần có lòng tốt nói.
"Thôi ạ, bà ấy sẽ không để dì giúp cháu đâu." Tô Lam đã nhìn ra quỷ kế của Lục Trang Đài, bằng không lúc đó cũng sẽ không để mẹ Trần ra ngoài mua nhiều đồ vô dụng như vậy.
Trên bàn ăn, Tô Lam cúi đầu ăn cơm.
Thứ nhất là bởi vì cô thật sự không có lời nào để nói với Lục Trang Đài, thứ hai là cô làm việc cả buổi sáng, thật sự rất đói bụng.
Lục Trang Đài liếc nhìn Tô Lam đang cúi đầu ăn cơm, hỏi: "Rèm cửa giặt đến đâu rồi?"
"Đã giặt được một nửa rồi." Tô Lam trả lời.
Lục Trang Đài gật đầu: "Ừ, ăn nhiều cơm một chút, buổi chiều giặt tiếp."
Lúc này, Quan Danh Sơn ở bên cạnh cau mày nói: "Đã giặt một buổi sáng rồi, buổi chiều còn phải giặt, sẽ mệt chết người đấy, cứ gọi hai người giúp việc theo giờ đến giặt là được!"
Vừa nghe thấy lời này, Lục Trang Đài dựng ngược lông mày: "Vải vóc cao cấp như vậy, người giúp việc theo giờ làm sao giặt sạch được?"
"Bà chủ, chi bằng buổi chiều tôi giúp mợ chủ giặt nhé?" Mẹ Trần dè dặt đề nghị.
Lục Trang Đài liếc xéo mẹ Trần một cái: "Tôi có chút không thoải mái, buổi chiều bà cùng tôi đi khám Đông y, làm gì có thời gian nữa?"
Quan Danh Sơn còn muốn nói gì đó, Tô Lam đã vội nói: "Ba, một mình con cũng có thể giặt hết rèm cửa."
Quan Danh Sơn bất đắc dĩ mà nhìn Lục Trang Đài một cái, đảo mắt nhìn qua Tô Lam rồi ân cần nói: "Giặt không xong cũng không sao, đừng để mệt quá."
"Con biết rồi thưa ba." Tôi Lam mỉm cười gật đầu.
Lục Trang Đài khinh thường liếc nhìn Quan Danh Sơn và Tô Lam một cái rồi nói: "Tôi ăn no rồi, mẹ Trần, cùng tôi đi khám Đông y."
"Vâng, thưa bà chủ." Mẹ Trần không dám nhiều lời, vội vàng đi theo Lục Trang Đài.
Sau khi ăn xong bữa trưa, Tô Lam không dám lười biếng, tiếp tục giặt rèm cửa, cuối cùng trước khi trời tối đã giặt xong rèm cửa tầng trên tầng dưới đồng thời cũng đã treo lên hết.
Lúc làm xong tất cả những việc này, Tô Lam đã mệt đến tê liệt, nằm thẳng cẳng ở trên giường không dậy nổi.
Sau khi nằm một lát, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Quan Triều Viễn bước vào.
Nhấc mắt nhìn thấy anh đi vào, Tô Lam lại nhắm mắt lại, cảm thấy đã mệt đến nỗi không muốn nói một câu nào, ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên.
Trong bóng tối, một bàn tay lớn nắm lấy tay cô, Tô Lam cảm nhận được một chút ấm áp.
Sau đó, giọng nói của anh vang lên bên tai cô: "Anh biết em phải chịu ấm ức rồi, anh sẽ thuê thêm một người đến làm việc nhà."
"Mẹ anh sẽ không để anh thuê đâu." Tô Lam yếu ớt nói.
"Chuyện này anh quyết định." Quan Triều Viễn nói rất chắc chắn.
Tô Lam không còn sức lực nói chuyện với anh, sau đó không nói tiếng nào nữa.
Vì quá mệt mỏi nên Tô Lam nhanh chóng ngủ thiếp đi, không biết anh rời đi lúc nào.
Sau khi ngủ một giấc thật dài, Tô Lam vừa mở mắt đã nhìn thấy Quan Triều Viễn đang tựa ở đầu giường mượn ánh sáng của đèn ngủ để đọc sách.
"Dậy rồi à?" Thấy cô thức dậy, Quan Triều Viễn đặt quyển sách trên tay xuống, dịu dàng hỏi.
"Ừm." Tô Lam duỗi người một cái, cảm thấy tay chân như nhũn cả ra, vẫn còn rất mệt mỏi.
"Đói bụng không?" Quan Triều Viễn nhìn cô và hỏi.
"Mấy giờ rồi?" Tô Lam đáp một nẻo khác.
"Mười hai giờ hơn rồi." Quan Triều Viễn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.
Tô Lam không khỏi cau mày nói: "Sao mà không đói bụng cho được? Đã một bữa em không ăn gì rồi, hơn nữa còn làm nhiều việc như vậy!"
Nhìn thấy dáng vẻ khóc không ra nước mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn cười nói: "Ngồi dậy!"
"Em không muốn ngồi, em muốn nằm, em mệt lắm!" Tô Lam một nửa là làm nũng, một nửa là mệt thật.
"Ngồi dậy nào." Quan Triều Viễn kéo Tô Lam dậy, sau đó khom lưng ôm cô đi đến giường quý phi ở bên cạnh.
Hai tay của Tô Lam ôm lấy cổ của Quan Triều Viễn: "Chị đây thật sự mệt lắm rồi, tối nay miễn chiến!"
Quan Triều Viễn lại lườm nguýt Tô Lam một cái: "Em lao động quá độ, anh cũng không muốn làm cầm thú đâu!"
Tô Lam cười một tiếng, nói trêu chọc: "Anh là không bằng cầm thú."
"Tư duy còn nhanh nhẹn như vậy, xem ra em cũng không mệt lắm nhỉ." Quan Triều Viễn cười nói.
"Ai bảo thế? Em sắp mệt chết rồi đây này!" Sau đó Tô Lam bèn trưng ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Không biết Quan Triều Viễn lấy từ đâu ra một cái bình giữ nhiệt rất lớn, đặt ở trên bàn trà hình tròn trước giường quý phi.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Tô Lam, Quan Triều Viễn vặn nắp bình giữ nhiệt, lấy ra hai cái bánh bột mì từ bên trong, đồng thời đổ ra một bát canh xương sườn bắp ngô còn bốc hơi nóng, hơn nữa còn có hai đĩa thức ăn trông vô cùng ngon miệng.
"Đây là cái gì?" Nhìn thấy đồ ăn nóng hổi thơm lừng như vậy, Tô Lam ngây ngốc hỏi.