Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 390: Mơ hồ NHƯ LẠC VÀO SƯƠNG MÙ



Thứ hai đi làm, Tô Lam cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc không đúng lắm.

Khi cô vừa bước vào phòng làm việc thì phát hiện chị Tiểu Lệ và những đồng nghiệp khác đang thì thầm gì đó, lúc thấy cô đến thì mọi người đều không nói nữa, hơn nữa còn nhìn cô mà cười ngu.

Tô Lam không hiểu vì sao, vào phòng làm việc, âm thầm đứng sau cửa sổ thông gió nhìn ra ngoài, phát hiện các cô đang nói thầm gì đấy, tiếc là chỉ có thể nhìn biểu cảm của các cô, lại không nghe được các cô đang nói gì.

Ling ling… Ling ling…

Bỗng nhiên, điện thoại nội bộ trên bàn làm việc vang lên.

Tô Lam vội nghe máy: “Alo, tổ sáu.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái: “Giám đốc Tô, tôi là thư ký của tổng giám đốc, tổng giám đốc mời cô lập tức tới phòng làm việc của anh một chuyến.”

Đột nhiên nghe được câu nói này, Tô Lam ngốc luôn.

Tổng giám đốc cho mời? Phải biết là cô chỉ là một giám đốc bộ phận nho nhỏ mà thôi, cách tổng giám đốc tới mấy cấp bậc, ở giữa còn có Linda, còn có phó tổng giám đốc, bình thường có chuyện lớn gì cũng do Linda thông báo với mình, cả phó tổng giám đốc cô còn chưa gặp được mấy lần, lần này tổng giám đốc thế mà lại mời mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?

Mặc dù trong lòng đang thấp thỏm không yên lẫn tò mò, nhưng Tô Lam cũng không dám chậm trễ, cô nhanh chóng đứng dậy ra khỏi phòng làm việc của mình, đi về phía phòng tổng giám đốc.

Cộc cộc…

Đưa tay khẽ gõ cửa phòng tổng giám đốc, lại không nghe thấy tiếng tổng giám đốc cho cô vào.

Tô Lam vừa định gõ thêm lần nữa, không ngờ cửa lại đột ngột mở ra!

Tay của Tô Lam suýt chút nữa đã gõ lên mặt của tổng giám đốc, Tô Lam bị dọa sợ, vội vàng rụt tay về.

Thật sự là quá xấu hổ, Tô Lam sợ bị phê bình nên vội nói: “Xin lỗi, xin lỗi, không ngờ giám đốc sẽ tự mình mở cửa!”

Thế nhưng, tổng giám đốc lại trưng ra vẻ mặt vui vẻ hoà nhã, đừng nói là phê bình, quả thật là tươi cười rạng rỡ: “Tô Lam à, mau vào đi, mau vào đi!”

Tô Lam ngước lên nhìn tổng giám đốc một cái, vẻ mặt nghi ngờ đi vào, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc khá tốt? Nghe nói người vợ cưới sau của ông ta mang thai rồi, đây là niềm vui khi về già còn được là cha sao?. Đam Mỹ Trọng Sinh

“Ngồi! Ngồi!” Tổng giám đốc cười đến mức nếp nhăn trên khuôn mặt càng sâu hơn, ông ta tỏ ý bảo Tô Lam ngồi xuống.

Tô Lam cũng không dám nói gì, chỉ đành ngồi xuống ghế sofa tiếp khách.

Sau đó, tổng giám đốc đích thân rót trà rồi đặt đến trước mặt Tô Lam.

“Cảm ơn tổng giám đốc.” Tô Lam vội đứng dậy nói lời cảm ơn.

“Đừng khách sao, chúng ta là người một nhà mà, ngồi đi, ngồi đi!” Tổng giám đốc cũng tự ngồi xuống một chiếc sofa người lớn ở đối diện Tô Lam.

Cúi đầu nhìn nước trà trước mặt, Tô Lam cảm thấy hôm nay hình như có gì đó không đúng lắm, tổng giám đốc lúc nào cũng nghiêm mặt, khi nóng lên còn mắng người, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao thế?

Tô Lam vô thức kẹp hai chân, hôm nay cô mặc váy công sở màu đen. Trong lòng lập tức nảy ra mấy suy nghĩ không tốt.

Tổng giám đốc này hai năm trước đã dang díu với thư ký trẻ tuổi của mình, nên đã bỏ vợ, đương nhiên cũng có cho không ít tiền trợ cấp, có thể thấy ông ta là một người không quản được nửa người dưới, ông ta đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy, chẳng lẽ là muốn… quy tắc ngầm?

Ôi trời! Tô Lam chợt thấy da đầu ngứa ran.

Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng không đến nỗi mà, trong công ty có nhiều người trẻ đẹp hơn cô, sao lại nhìn trúng mình được chứ?

Chẳng lẽ tổng giám đốc thích phụ nữ thành thục? Muốn đổi khẩu vị?

Ngay khi Tô Lam đang như đứng đống lửa như ngồi đống than mà nghĩ ngợi lung tung, tổng giám đốc đột ngột lên tiếng: “Tô Lam à, tôi không ngờ cô là vợ của tổng giám đốc Quan của Thịnh Thế, ai dà, cô có thể đến chỗ tôi làm việc thật là khiến tôi vừa mừng vừa lo.”

“Tôi chỉ là…” Tô Lam muốn nói cô chỉ là vợ trước mà thôi.

Nhưng còn chưa nói hết lại bị tổng giám đốc cắt ngang: “Tô Lam, nói ra cũng thật có lỗi, cô nói tôi cũng không biết thân phận của cô, khoảng thời gian này đã làm cô chịu thiệt thòi ở đây rồi, tôi không còn mặt mũi gặp tổng giám đốc Quan nữa rồi, cô trở về nhất định phải thổi gió bên gối, nói tốt cho tôi mấy câu, để tổng giám đốc Quan tiếp tục ủng hộ Khải Hàng chúng ta nhé!”

Tô Lam nghe vậy thì vội nói: “Tổng giám đốc, thật ra bây giờ tôi chỉ là vợ trước của Quan Triều Viễn thôi.”

Tổng giám đốc lại nói: “Tôi biết hai người đã từng ly hôn, nhưng bây giờ hai người sắp tái hôn rồi mà, hơn nữa, cô còn là mẹ của hai đứa con tổng giám đốc Quan, tổng giám đốc Quan rất xem trọng cô, bây giờ chẳng phải cô đang sống ở nhà của tổng giám đốc Quan rồi sao? Tô Lam, cô là người của Khải Hàng, cho nên lòng của cô nhất định phải hướng về Khải Hàng, Khải Hàng tốt thì cô cũng sẽ tốt. Đương nhiên, Khải Hàng sẽ không bạc đãi cô, tôi đã thông báo cho người ở bộ phận nhân sự rồi, bắt đầu từ tháng này tiền lương của cô sẽ tăng gấp đôi, hơn nữa tháng sau tôi sẽ thăng chức cho cô, để cô ngồi thẳng lên vị trí phó tổng giám đốc, thế nào?”

Tô Lam nghe vậy thì bị dọa sợ đến đứng phắt dậy. Vội xua tay: “Tổng giám đốc, tôi không muốn thăng chức, cũng không cần tăng lương, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình mà thôi, tôi thật sự không có suy nghĩ khác!”

Trời ơi! Sao lại thế này? Để cô ngồi thẳng vào vị trí phó tổng giám đốc? Vị trí kia đến cả người làm ở Khải Hàng nhiều năm như Linda cũng không dám mơ tới, bây giờ lại để cô vượt cấp ngồi lên, tiền lương tăng gấp đôi? Bây giờ đã là một vạn một tháng rồi, gấp đôi chẳng phải sẽ là hai vạn sao?

Lúc này, tổng giám đốc vỗ vai Tô Lam, an ủi “Tôi biết cô là một người có trách nhiệm cũng rất có năng lực, Khải Hàng chúng ta cần nhân tài như cô, cô mau trở về chuẩn bị đi, tôi sắp xếp một chút, tháng sau cô có thể đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc rồi.”

Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Lam mơ hồ giống như lạc vào sương mù.

Thăng chức lên làm phó tổng giám đốc, cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống này hơi lớn rồi ấy nhỉ?

Tô Lam còn chưa về đến phòng làm việc của mình thì đã bị Linda chặn lại trên hành lang.

“Tô Lam?”

Nghe thấy có người gọi mình, Tô Lam đang chìm trong suy nghĩ của mình ngẩng đầu lên, bất chợt nhìn thấy Linda đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp.

Cô không khỏi thấy hoảng loạn, vội gật đầu, nói: “Linda… Có chuyện gì sao?”

“Đến phòng làm việc của tôi một lát.” Nói rồi, Linda xoay người bước vào phòng làm việc.

Tô Lam không hiểu vì sao, theo Lindao vào phòng làm việc.

“Đóng cửa lại.” Linda đi đến bên cửa sổ, hai tay ôm trước ngực, quay lưng với Tô Lam, nói.

Tô Lam nghe lời xoay người đúng cửa phòng, sau đó nhìn bóng lưng của Linda, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, hẳn là Linda đang không vui.

Tô Lam lập tức nghĩ trong đầu: Chẳng lẽ tổng giám đốc đã nói chuyện muốn thăng chức cho mình với Linda?

Cũng khó trách, Linda làm việc ở Khải Hàng lâu như vậy, bây giờ chỉ là một giám đốc nghiệp vụ, mình thoáng cái đã trở thành cấp trên của cô ấy, đây đúng thật là chuyện khiến người ta khó lòng chấp nhận, hơn nữa mình còn nhờ cậy vào quan hệ với Quan Triều Viễn, mà cô ấy lại yêu thầm Quan Triều Viễn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.