Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 161: Đau thấu tim gan



Sáng sớm hôm sau, Tô Lam và Kiều Tâm đã hẹn cùng nhau đi tìm việc làm, mặc dù không có tâm trạng, nhưng cũng không thể ngồi ăn không uống không mãi được, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi qua.

Giữa trưa, Tô Lam và Kiều Tâm mệt mỏi đi không nổi nữa, bèn ngồi xuống ghế xếp trên vỉa hè gọi một cốc đồ uống nóng.

Tuy là giữa mùa đông, nhưng ánh nắng buổi trưa vẫn rất ấm áp, chiếu xuống đầu người và cơ thể rất ấm áp, đồ uống nóng hôi hổi cũng xua đi cái rét lạnh trên người.

Kiều Tâm ôm đồ uống nóng trong tay, bĩu môi phàn nàn nói: "Ai cũng nói bây giờ khó tìm việc, không ngờ lại khó tìm đến như vậy, chúng ta chạy nửa ngày cũng chỉ thấy mấy công ty nhỏ tuyển người."

Tô Lam uống một ngụm đồ uống nóng nói: "Nghe nói bây giờ kinh tế đình trệ, công ty lớn đều đang cắt giảm nhân sự, chỉ có công ty nhỏ là lưu động lớn, cho nên mới hay tuyển người."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải làm ở một công ty nhỏ?" Kiều Tâm sốt ruột hỏi.

Khóe miệng Tô Lam giật giật, trả lời: "Còn chưa đến hai tháng nữa là đến Tết, chúng ta có thể tìm một công việc tạm thời để làm trước. Nghe nói đợi đến đầu xuân sang năm có thể kinh tế sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa cuối năm nhân viên lưu động khá lớn, sang năm khi làm việc lại có thể công ty lớn sẽ cần bổ sung nhân sự theo nhu cầu, có lẽ đến lúc đó sẽ có cơ hội. Đương nhiên, nếu như chúng ta có thể thuận lợi thông qua kỳ thi CPA, đồng thời có được chứng chỉ, khi chúng ta đi xin việc cũng sẽ được cộng điểm, mức lương chắc chắn cũng sẽ nâng cao hơn một bậc."

Nghe những lời của Tô Lam, đầu tiên là Kiều Tâm khẽ gật đầu, sau đó lại đột nhiên chìm cô chằm chằm hỏi: "Lần này cậu phân tích chuyên nghiệp ghê, cậu nghe ai nói đó?"

Nghe vậy, trái tim Tô Lam chợt đập thình thịch!

Trong đầu lập tức nhớ tới khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia, đúng thế, tại sao cô lại nói ra những lời hôm đó anh nói với cô chứ?

Vì che giấu suy nghĩ trong lòng, Tô Lam vội vàng nói qua loa: "Tớ... Đi tìm việc nhiều ngày như vậy rồi, đương nhiên cũng phải có chút tâm đắc chứ, bằng không chẳng phải là phí công tìm à?"

Kiều Tâm cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu nói: "Tớ thấy cậu nói rất đúng, vậy nên chúng ta cũng đừng tìm công ty gì nữa, dù sao cách Tết cũng chỉ còn hơn một tháng, chi bằng chúng ta đi tìm mấy việc bán đồ trang điểm, hàng cao cấp dễ bán, dù sao cuối năm việc buôn bán cũng bận rộn, ai cũng muốn tìm nhân viên bán hàng tạm thời, nghe nói ngày nghỉ lễ cuối năm mà không nghỉ sẽ có tiền lương gấp ba, đương nhiên chúng ta cũng xem như là tuổi trẻ xinh đẹp, điều này chắc chắn phải được cộng điểm chứ!"

Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin với khuôn mặt mình của Kiều Tâm, Tô Lam hé miệng cười một tiếng.

Lúc này, đoàn người đang đi trên phố thương mại bỗng nhiên phát ra tiếng ồn ào.

Tô Lam và Kiều Tâm nghi ngờ nhìn vào trong đám người, chỉ thấy những người kia đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía màn hình cực lớn bên ngoài tường của một tòa cao ốc.

Mang theo sự tò mò và nghi ngờ, ánh mắt của Tô Lam lập tức hướng về phía màn hình lớn.

Khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình lớn, Tô Lam hoàn toàn sửng sốt!

Giờ phút này trên màn hình lớn đang chiếu một tấm ảnh cưới cực lớn, đôi nam nữ trong ảnh có giá trị nhan sắc rất cao, nam lạnh lùng đẹp trai, nữ xinh đẹp lóa mắt.

Nam mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu, nữ mặc váy cưới trắng tinh hở vai, trên đầu đội vương miện khảm đầy kim cương, phía sau là trời biển xanh thẳm, khăn voan đội trên đầu cô dâu tung bay theo gió, ý cảnh không thể đẹp hơn nữa.

Nhìn thấy tấm ảnh này, Kiều Tâm không nhịn được đứng lên giậm chân nói: "Cái quái gì đây? Chụp ảnh cưới còn sợ người khác không biết, còn muốn tung ra ngoài như chạy quảng cáo, không biết rốt cuộc có phải kết hôn thật hay không!"

Tô Lam biết Kiều Tâm đang bất bình thay cô, cô giơ tay kéo Kiều Tâm ngồi xuống, tuy rằng giờ phút này trong lòng đã thủng trăm ngàn lỗ, nhưng vẫn nặn ra vẻ tươi cười.

"Người ta muốn kết hôn thế nào là chuyện của người ta, không liên quan gì đến chúng ta!" Tô Lam còn dùng một giọng điệu qua loa, nhưng chỉ có chính cô biết giờ đây trong lòng cô có bao nhiêu để ý.

Kiều Tâm vẫn tức giận khó tiêu, trực tiếp mắng chửi: "Tô Lam, đôi cẩu nam nữ kia sẽ không có kết cục tốt đâu, cậu cứ xem đi không chừng hai năm nữa, có lẽ còn không dùng đến hai năm, bọn họ sẽ phải ly hôn kết thúc!"

"Được rồi." Tô Lam giơ tay kéo cánh tay Kiều Tâm, ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống.

Kiều Tâm nhìn trái phải một cái, thấy xung quanh thật sự có rất nhiều người đang nhìn cô ấy chằm chằm, mặt cô ấy hơi đỏ lên, bèn vội vàng ngồi xuống.

Nhưng trong đám người đi qua bên cạnh lại vang lên tiếng nghị luận không kiêng dè gì.

"Ảnh cưới trên màn hình đẹp thật, đây là quảng cáo à?" Một cô gái chỉ vào màn hình lớn trước mặt khen ngợi.

Một cô gái khác đi sóng vai bên cạnh cô gái kia cười đính chính: "Đấy là ảnh cưới thật của người ta đó biết không? Nghe nói là tổng giám đốc của công ty Thịnh Thế gì đó ở Giang Châu mấy ngày nữa sẽ kết hôn."

Sau khi nghe cô gái kia nói như vậy, hai tay lập tức ôm ngực, vô cùng hâm mộ mà nói: "Chỉ vì sắp kết hôn mà thuê màn hình quảng cáo lớn như thế để chiếu ảnh cưới? Cô dâu kia đúng là hạnh phúc quá!"

"Người ta là tổng giám đốc công ty, không để bụng chút tiền ấy!"

"Vậy cũng có nghĩa là anh ta rất coi trọng cô dâu của mình, xem ra là tình yêu đích thực rồi!"

"Được rồi, đừng hâm mộ nữa, không liên quan gì đến chúng ta, đi thôi!" Sau đó cô gái ở đằng sau bèn kéo cô gái ở phía trước đi.

Cho dù Tô Lam có kiên cường bao nhiêu, bề ngoài giả vờ nhẹ như mây gió, nhưng cô cũng không lừa được bản thân, giờ phút này, trên ngực cô như có một tảng đá lớn đè lên, cô hít thở đã vô cùng khó khăn.

Nhìn thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, Kiều Tâm tiến lên nắm bả vai cô.

Tô Lam nhìn Kiều Tâm một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhào qua ôm lấy cô ấy.

Lời nói của cô gái lúc nãy vẫn văng vẳng bên tai cô, tình yêu của Quan Triều Viễn dành cho Phương Ngọc Hoan mới là đích thực, tình yêu đích thực!

Bốn chữ này giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim cô, Tô Lam vỗ ngực, cực kỳ khó chịu.

Lúc này Kiều Tâm không biết nên khuyên cô thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cô.

Tô Lam cảm thấy may mắn vì mình còn có bả vai của một người bạn thân để dựa vào, bằng không cô sẽ sụp đổ thật sự.

Vốn dĩ cô cho rằng bóng ma thất tình đã biến mất, không ngờ cô đã đánh giá cao năng lực chữa lành vết thương tình cảm của mình, ba chữ Quan Triều Viễn này dường như đã ghim rất sâu vào trong lòng cô, không thể quên được dễ dàng như vậy.

Mấy phút sau, Kiều Tâm buông Tô Lam ra, cười nói: "Dù sao hôm nay cũng thế này rồi, hay là chúng ta về nhà nhé? Tớ làm món ngon cho cậu, mình về nhà chuẩn bị một chút, ngày mai tập trung vào cửa hàng cao cấp và trung tâm thương mại, cứ làm hơn một tháng để lấy chút tiền sinh hoạt trước rồi tính sau?"

Tô Lam khẽ gật đầu, sau đó nói: "Hay là cậu về trước đi, tớ muốn ở một mình một lát."

Nghe vậy, Kiều Tâm nhíu mày.

Tô Lam biết cô ấy lo lắng cho mình, bèn cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ không nghĩ quẩn đâu, tớ còn trẻ, ngoài hình cũng được, những ngày tháng tốt lành sau này vẫn đang chờ tớ kìa." Kiều Tâm hiểu rõ Tô Lam, bèn gật đầu, sau đó dặn dò mấy câu rồi quay người rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.