Nhìn ánh mắt người đàn ông độc đoán và si tình này, Tô Lam do dự một chút, sau đó ôm anh vào lòng.
Trng lúc nhất thời, hai người lại xúc động thân mật với nhau, hai tay không ngừng đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai dần dần tăng lên.
Tô Lam chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ có tình cảm với người đàn ông tỏa ra hào quang như Quan Triều Viễn, yêu nhau rồi kết hôn, lại còn kết hôn lần thứ hai.
Ngón tay vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của anh, nếu nói không hạnh phúc là giả, nhưng lại cảm giác có gì đó không thật.
Anh choàng tay qua vai cô nói: “Ngày mai anh có cuộc họp quan trọng. Sáng hôm sau chúng ta sẽ đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.”
Lúc này, Tô Lam đang nằm trong tay anh, không mở mắt ra nhưng vẫn nghe thấy lời anh nói, nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói giống như tiếng mèo kêu: “Ừm.”
Thấy cô đồng ý, khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên nở nụ cười mãn nguyện.
Sau đó hai người chìm vào giấc ngủ say…
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao Tô Lam mới dậy.
Như mọi ngày, lúc này Quan Triều Viễn đã sớm đi làm.
Nhưng sáng sớm hôm nay anh đã mua đồ ăn sáng bỏ vào nồi hâm nóng, bên trong còn có một hộp sữa ấm.
Nhìn thấy vậy, Tô Lam mỉm cười.
Tô Lam mặc đồ ngủ ngồi vào bàn ăn, cô rất đói, quên luôn cả việc đánh răng rửa mặt mà bắt đầu ăn sáng.
Vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện cuồng nhiệt tối qua, mặt bất giác đỏ bừng.
Từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, cô và anh đã làm chuyện đó năm lần!
Ngủ khoảng hai lần, pha một tô mì gói, quả là đến độ mất ăn mất ngủ.
Lấy gương trang điểm ra soi, mắt cô sưng lên, đầu tóc rối xù, quần áo nhăn nhúm, bộ nội y tràn ngập mùi mập mờ. Lại nghĩ đến chuyện tối qua với anh, khóe miệng cô cong lên cười hạnh phúc.
Đây có phải là tình yêu? Loại cảm giác này trước đây cô chưa từng cảm nhận được, với Hoắc Lâm Khải cũng chỉ là tình yêu đơn thuần, tuy anh ta cũng yêu cầu, nhưng cô vẫn luôn vạch ra giới hạn.
Chẳng phải có người nói muốn nắm giữ trái tim phụ nữ thì phải giữ được thân thể của người phụ nữ đó sao?
Xem ra câu này có vẻ đúng, hiện tại trong đầu cô đều là Quan Triều Viễn?
Tô Lam lắc đầu, sau khi ăn nó xong, bắt đầu đi tìm quần áo trong tủ.
Nói gì thì nói, ngày mai cô đi đăng ký kết hôn, cũng phải ăn mặc đẹp một chút. Tuy là kết hôn lần thứ hai, nhưng chú rể là một!
Nhưng trong tủ chỉ treo vài chiếc áo khóa mùa đông, bên dưới cũng chỉ có mấy chiếc áo len. Có vẻ như muốn mặc đẹp chỉ có thể đến trung tâm mua sắm.
Lần này Tô Lam cũng không keo kiệt nữa, dù sao trong đời chỉ có mấy lần kết hôn, cô hy vọng lần này là lần cuối cùng, vì vậy cô lập tức quyết định bỏ ra mấy ngàn tệ mua áo khoác mặc vào ngày mai để đi đăng ký kết hôn.
Ting ting…ting ting…
Lúc này chuông điện thoại vang lên.
Tô Lam kích động cầm điện thoại lên, vốn dĩ tưởng Quan Triều Viễn gọi điện đến, kết quả nhìn thấy số điện thoại của Kiều Tâm đang nhấp nháy trên màn hình.
Tô Lam lập tức nhíu mày, chuyện xảy ra tối qua thật sự quá xấu hổ. Nếu như Kiều Tâm không giữ miệng thì cô nhất định sẽ bị cô ấy chế giễu.
Nhưng không thể cứ trốn mãi không gặp Kiều Tâm được? Chỉ là chế giếu thôi. Ai bảo hiện tại tâm trạng cô không tốt, vốn dĩ không sợ bị chế giễu.
Đúng như dự đoán, ngay khi điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười xấu xa của Kiều Tâm.
“Thế nào? Tối qua hai người chiến đấu đến mấy giờ? Tớ đoán chắc cậu vừa mới dậy.”
Lần này Tô Lam không có giấu diếm, hào phóng thừa nhận: “Cậu đoán đúng rồi, tối hôm qua chúng tớ đã chiến dấu cả đêm.”
Con người Kiều Tâm là thế, càng nhẫn tâm với cô ấy, lấy bản lĩnh lợn chết không sợ nước sôi, cô ấy mới buông tha.
“Không phải chứ? Chiến đấu cả đêm ư? Tớ còn tưởng tớ sẽ hù dọa được nhà tư bản!” Kiều Tâm che miệng cười xấu xa.
“Cậu yên tâm, mạnh hơn nhiều so với trước đây!” Tô Lam quả quyết nói.
Kiều Tâm vẫn chế giếu: “Những chuyện như này chỉ có cậu rõ nhất.”
“Nếu cậu không tin tớ cớ thể cậu mượn nhà tư bản một đêm, để cậu có từ từ tận hưởng, sau đó cậu cũng sẽ rõ thôi.” Tô Lam bật lại.
“Quên đi, không phải lúc đấy cậu sẽ đòi sống đòi chết sao? Nếu như nhà tư bản tình một đêm và tớ, nhưng không có cậu thì có chuyện gì!” Đương nhiên miệng của Kiều Tâm không chịu thiệt thòi.
Tô Lam lười đấu khẩu với cô ấy, giọng nói chậm lại: “Nói nghiêm túc, mấy giờ cậu tan làm? Cùng tớ đi mua sắm, tớ muốn mua quần áo!”
Nghe xong, Kiều Tâm dừng lại một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Tớ không nghe nhầm chứ? Keo kiệt như cậu cũng nỡ mua quần áo? Ồ, đúng rồi, bây giờ cậu đã khác xưa, vợ của tổng giám đốc, tiêu bao nhiêu tiền không quan trọng.”
“Tớ nói nghiêm túc đấy, ngày mai tớ đi đăng ký kết hôn cùng Quan Triều Viễn!” Tô Lam thông báo tin vui.
“Không phải chứ? Nhanh như vậy?” Kiều Tâm sửng sốt.
“Tớ không có bộ đồ nào cả.” Tô Lam than thở.
Lúc này Kiều Tâm kiêu ngạo nói: “Được rồi, buổi chiều tớ xin nghỉ phép, cùng cậu đi mua quần áo!”
“Cậu thật tốt.” Tô Lam nịnh nọt cô ấy vài câu trước khi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tô Lam thầm nghĩ, chuyện lần không nói với mẹ, đã đi đăng ký kết hôn cùng Quan Triều Viễn, khiến mẹ cô tức giận rất lâu. Lần này nhất định chấp nhận dạy bảo, cho nên ăn mặc đẹp chuẩn bị về nhà báo tin vui cho mẹ cô.
Trở về nhà, Tô Lam nói rõ ràng chuyện kết hôn với Quan Triều Viễn với Sở Thanh Diên, đương nhiên Sở Thanh Diên vui mừng khôn xiết: “Mẹ nói Triều Viễn là một đứa trẻ ngoan, con bỏ lỡ nó thì thật đáng tiếc. Cũng may hai đứa đã làm lành, mẹ yên tâm rồi!” Sở Thanh Diên cầm tay nói.