Tô Lam biết Quan Triều Viễn vẫn luôn là người im lặng là vàng, cho đến tối hôm qua, cô chưa từng thấy anh nói nhiều như vậy.
Sáng sớm hôm nay đã thấy rất nhiều tin nhắn, cô không khỏi hoa mắt. Đây có phải là Quan Triều Viễn mà cô biết không?
Mặc dù trong lòng tràn ngập hạnh phúc, nhưng Tô Lam vẫn gửi một tin nhắn như thế này.
“Dậy rồi, đừng nhớ, em phải ra ngoài tìm công việc, hai ngày nữa sẽ liên lạc.”
Sau khi gửi tin nhắn, Tô Lam cầm điện thoại trong tay một lúc, thầm nghĩ: Nếu như đã hứa thì đợi anh giải quyết xong chuyện của Phương Ngọc Hoan mới liên lạc với anh. Đúng lúc hai ngày này cô có thể toàn tâm toàn ý đi tìm công việc.
Bíp!
Sau đó có một tin nhắn đến, Tô Lam mở ra, không khỏi nhíu mày.
“Được.”
Tô Lam nghĩ anh sẽ nói thêm vài câu, nhưng không ngờ rằng anh chỉ đáp lại đơn giản như vậy.
Tuy trong lòng có hơi thất vọng, nhưng cô vẫn tự cổ vũ cho bản thân, mặc quần áo vào, tinh thần thoải mái ra khỏi cửa.
Vài ngày sau, cuối cùng Tô Lam cũng tìm được công việc kế toán ở một công ty nhỏ về quần áo, bên kia yêu cầu cô thứ hai tuần sau đi làm.
Sau khi phỏng vấn xong, Tô Lam trở về nhà với bó rau vừa mua, buổi tối còn hẹn Kiều Tâm cùng nhau chúc mừng. Tuy công việc này không được như ý, nhưng cũng là một khởi đầu mới.
Vừa lấy chìa khóa ra để mở cửa, Tô Lam ngẩng đầu lên thấy một bóng người mặc áo khoác cashmere màu đen đang đứng ở cửa chờ cô.
Nhìn thấy anh, Tô Lam sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Anh… Sao anh lại đến đây?”
“Vừa đưa Phương Ngọc Hoan đến sân bay, sau đó lập tức muốn đến tìm em.” Quan Triều Viễn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Lam.
Nghe xong, trong lòng Tô Lam cảm thấy nhẹ nhõm, Phương Ngọc Hoan trong lòng họ một khoảng thời gian dài cuối cùng đã trở về Mỹ. Có phải giữa bọn họ không còn trở ngại nữa không?
“Anh…đợi lâu rồi?” Tô Lam cúi đầu nhìn tàn thuốc nằm trên mặt đất, cô dùng tay quạt nhẹ khói thuốc bay trong không khí.
“Hai tiếng.” Quan Triều Viễn bước tới trước mặt Tô Lam.
Nghe vậy, Tô Lam nói: “Sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Anh muốn xem vẻ mặt của em khi bất ngờ nhìn thấy anh.” Quan Triều Viễn vươn tay kéo Tô Lam vào lòng.
Tô Lam mím môi cười, ngẩng đầu nhìn anh mắt thâm sâu của anh hỏi: “Vậy hài lòng chưa?”
“Không hài lòng.” Quan Triều Viễn nhẹ lắc đầu.
“Như thế nào anh mới hài lòng hả?” Tô Lam cố ý lộ ra nụ cười.
Anh vươn tay ôm lấy mặt cô, cúi đầu nói giọng hơi khàn bên tai cô: “Nhiệt tình như lửa.”
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, Tô Lam lập tức cảm nhận được hơi thở như thiêu đốt bao trùm lấy cô.
Đương nhiên cô biết anh muốn làm gì tiếp theo, mặt đỏ bừng mắng anh: “Không đàng hoàng!”
“Thế nào mới gọi là đàng hoàng?” Bàn tay to lớn ấm áp của anh vuốt ve lưng cô, giọng nói càng lúc càng khàn.
“Không để ý đến anh nữa.” Tô Lam đẩy anh ra, đưa tay lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào, cô đặt bó rau xuống, cởi áo khoác, vừa cúi xuống thay giày, đột nhiên bị người phía sau ôm lấy eo!
Trái tim Tô Lam thở gấp, sau đó đứng dậy dựa vào bức tường thịt phía sau, cả người cô lập tức chạm vào cái gì đó của anh.
Anh cứ ôm cô như thế, áp má vào má cô, dường như hai người có thể nghe thấy hơi thở của nhau…
Ngực của anh thật sự rất rộng, cánh tay cũng rất có lực, Tô Lam lập tức bị hơi thở của anh bao quanh. Cảm giác hạnh phúc và an toàn khiến lúc này cô cảm thấy vô cùng an yên. Nếu như có thể khiến anh ôm như thế này cả đời, thì quãng đời còn lại nhất định rất hạnh phúc.
“Đừng…ngứa quá…” Tô Lam không nhịn được rụt cổ lại, cười lên. Thật sự rất ngứa, cô không chịu nổi nữa.
Người phía sau có hơi mất kiên nhẫn, khàn giọng nói: “Lúc thiêng liêng như thế này, em đừng có cười được không?”
Tô Lam giả ngu đẩy anh ra, xoay người hỏi: “Cái gì mà lúc thiêng liêng chứ?”
“Thời khắc thiêng liêng nhất của chúng ta.” Anh nghiêm nghị, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.
Nghe vậy, Tô Lam liếc nhìn anh, sau đó vươn tay lấy bó rau vừa mua, nói với anh: “Em đi nấu cơm, anh tự chơi một mình đi!”
Nói xong, cô xoay người đi vào phòng bếp.
Nhưng mà vừa đi được hai bước, đột nhiên cơ thể cô bay lên không trung, dọa cô sợ tới mức ném bó rau trong tay xuống đất!
Quan Triều Viễn ôm cô đi khắp phòng, càng khiến Tô Lam sợ tới mức nhanh chóng duỗi hai tay ôm lấy cổ anh. Cô thật sự sợ anh không ôm chắc, khiến cô ngã xuống sàn, sau đó mông nhất định sẽ “nở hoa”.
“Anh làm gì thế? Mau bỏ em xuống!” Tô Lam gào thét.
Quan Triều Viễn đắc ý nở nụ cười với cô, sau đó bế cô vào phòng ngủ.
Anh ném cô lên chiếc giường lớn mềm mại, sau đó xoay người kéo cánh cửa trượt ngăn phòng ngủ với phòng khách.
“Anh làm gì thế?” Tô Lam nhìn anh xoay người bước đến cửa sổ và kéo rèm cửa.
Đột nhiên ánh đèn trong phòng tối dần, cô muốn bật dậy chạy trốn.
Nhưng cơ thể to lớn bước tới và hạ gục cô!
Một khi con sói phát hiện ra con cừu trắng, thì làm gì còn cho cô hy vọng?
Sau khi cởi quần áo xong, Tô Lam từ ngại ngùng chuyển sang hoàn toàn phối hợp chỉ trong vòng chưa đầy một phút.
Quan Triều Viễn đã quen thuộc mọi nơi bí mật của cô, chỉ cần từng chút một, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Mặc dù mỗi lần Tô Lam đều sẽ khó chịu, nhưng lần nào cũng rất vui vẻ.
Đến nỗi cô còn quên cả chuyện tối nay Kiều Tâm đến ăn cơm, quên, quên mất rồi.
Trong lúc đang diễn ra cuộc chơi gay cấn, cửa lớn được mở từ bên ngoài bằng chìa khóa.
Tuy chỉ ngăn cách bằng cánh cửa trượt, nhưng hai người lại không nghe thấy có người vào nhà.
Cho đến khi có người dùng lực kéo cánh cửa ra và nói lớn.
“Không phải cậu gọi tớ đến chúc mừng sao? Sao không nấu cơm mà nằm rồi…”1
Kiều Tâm nói được một nửa thì dừng lại, khi nhìn thấy tình hình bên trong phòng ngủ, đôi mắt của cô ấy như sắp rơi xuống! Đúng lúc hai người đang “vận động” đột nhiên nghe thấy giọng nói, cả hai cùng lúc nhìn về phía cánh cửa, dường như thời gian lúc này dừng lại.